Sáu ngày sau, Mập Mạp và Đại Nữu rốt cục không chống đỡ được nữa, giống như bùn nhão rơi từ không trung xuống, nện lên tiểu đảo nổi. Kim Phi Dao một mình đối mặt với bốn con sương long bọc hậu cho hai chúng nó, Thông Thiên Như Ý lẳng lặng phập phềnh bốn phía đề phòng sương long.
Kim Phi Dao đứng ngoài tiểu đảo nổi, linh lực màu đen quay cuồng toàn thân, linh lực bay ra biến thành một đám sương mù màu đen, thổi tới một con sương long.
Luyện Ngục Cắn Hồn, đây chính là pháp thuật trong Thiên Địa Tịch Diệt quyết mà sau khi Kết Đan có thể học, giờ là lần đầu tiên nàng sử dụng. Kim Phi Dao tu luyện Ma Thể Trúc Hình pháp vẫn còn sơ bộ, lúc sử dụng Luyện Ngục Cắn Hồn thì các đốt ngón tay và xương cốt toàn thân vẫn lanh canh rung động, cảm giác đau đớn truyền đến từng trận.
Sương đen mang theo linh khí nhàn nhạt hỗn tạp với sương mù chung quanh, im hơi lặng tiếng bay về phía con sương long kia. Sương long không phát giác ra sự khác thường, lực chú ý của nó đều tập trung trên người Kim Phi Dao, tới khi sương mù màu đen bay lên người nó mà nó vẫn không có cảm giác.
“Thu!” mắt Kim Phi Dao lóe tinh quang, hai tay hợp lại.
Sương đen đột nhiên quay cuồng, nhanh chóng bao bọc lấy sương long, từ sương mù nhàn nhạt biến thành đám mây đen thùi lùi.
Đún lúc này, Kim Phi Dao cảm thấy linh lực trong người điên cuồng trào ra, sương long trong mây đen liều mạng giãy dụa, linh lực tiêu hao cũng đủ để trực tiếp đánh nó vài lần.
Sương long sống chết giãy dụa khiến Kim Phi Dao đành phải dồn đại bộ phận lực chú ý vào pháp thuật Luyện Ngục Cắn Hồn. Nhưng ba con rồng kia cũng sẽ không đợi nàng, vung đuôi, vươn lợi trảo vồ tới. Một trảo vung lên, năm lưỡi đao gió liền bay tới.
Thông Thiên Như Ý lúc thì hóa thành tấm chắn, lúc lại huyễn hóa ra lợi khí, không chỉ phải chống đỡ công kích của sương long mà còn phải đánh trả chúng nó, bận tối mắt tối mũi.
Việc này khiến Kim Phi Dao hao tổn rất nhiều thần thức, ngay lúc nàng đang bận rộn thì con sương long trong mây đen ngừng giãy dụa.
Hai mắt Kim Phi Dao sáng ngời. Thành công!
Tay nàng huy gạt, mây đen nhanh chóng tán đi, lộ ra sương long bên trong. Hai mắt vô thần, sương long ngơ ngác lơ lửng trong không trung, không hề nhúc nhích. Kim Phi Dao vui sướng trong lòng, trong phần chú giải của Luyện Ngục Cắn Hồn có viết, pháp thuật này có thể cướp lấy hồn phách và nguyên thần, mục đích của nàng chính là muốn lấy hồn phách của sương long để thay thế đám hồn phách rác rưởi trong Thập Nhị Yêu Linh trận.
Nhìn con sương long ngơ ngác như con rối này, Kim Phi Dao trợn tròn mắt, hồn phách rút ra đâu rồi? Tại sao trong hắc vụ lại không có gì?
Lúc này lại có sương long đánh tới, tâm thần Kim Phi Dao hơi động, con sương long mất hồn phách kia đột nhiên lại hoạt động, giương nanh múa vuốt đánh về phía con sương long đang công tới.
“Hả?” Kim Phi Dao có chút kinh ngạc, thử dùng thần thức khống chế con sương long này.
Không ngờ, con sương long giống như vật sống, động tác lưu loát liền mạch, lao thẳng vào những con sương long khác. Ngoài ánh mắt vô thần và trái tim đã ngừng đập ra thì động tác và năng lực không khác gì với lúc nó còn sống.
Đến lúc này Kim Phi Dao mới hiểu được, hóa ra Luyện Ngục Cắn Hồn là dùng như thế này, cắn nuốt hồn phách hoặc nguyên thần của đối phương, sau đó khống chế thân thể đối phương. Cái này cũng không khác thuật con rối cho lắm, chỉ là không cần phải tự chế tạo.
Chiêu này thật sự quá độc, Kim Phi Dao nhịn không được cảm thán. Nếu khống chế được người thân cận của địch nhân thì có thể âm thầm xuống tay trước khi đối phương kịp phát giác, người khác lại không biết được là ai làm, có thể vung tay đứng một bên xem náo nhiệt.
Có điều, muốn cho hắc vụ bất động thanh sắc tới gần con người khó hơn so với yêu thú rất nhiều, xem ra chiêu này chỉ có thể dùng làm ám chiêu, sử dụng lúc thực chiến thì đúng là muốn chết, ngươi còn chưa bắt được đối phương đã bị chém chết rồi.
Tuy nhiên, có thể khống chế sương long đi đánh sương long vẫn là một thể nghiệm tươi mới, Kim Phi Dao hưng trí bừng bừng điều khiển.
Tuy đám sương long này bình thường đều thích đi đánh lén yêu thú khác, cũng thích thừa dịp yêu thú khác bị thương mà xông vào vây công nhưng lại không ăn đồng loại. Kim Phi Dao khống chế con sương long tấn công tới ba con còn lại, trong thời gian ngắn khiến cho ba con sương long có chút hoảng hốt, lúc phản ứng lại, ba con sương long lập tức bỏ qua Kim Phi Dao, đồng loạt xông tới kẻ không giữ quy củ kia.
Trận hỗn đấu giữa bốn rồng nhanh chóng kết thúc, con sương long mà Kim Phi Dao khống chế chỉ còn lại khung xương. Tựa hồ muốn cười nhạo nàng, một con trong số ba con còn lại còn hướng về phía nàng mà ợ một cái no nê.
“Đúng là gân gà.” Kim Phi Dao thất vọng, pháp thuật quái quỷ này, sao lại còn làm ra pháp thuật như vậy cho Kết Đan kỳ chứ. Thời gian chuẩn bị dài không tính, nếu đối thủ không lợi hại thì có thành công tạo ra con rối cũng không hữu dụng, còn nếu là nhân vật lợi hại thì với tu vi Kết Đan kỳ của nàng làm sao có thể làm gì được.
Suy nghĩ cả nửa ngày, chiêu này chỉ dùng khi cướp bóc cần người chịu tiếng xấu thay.
Ném bộ xương sương long đi, Kim Phi Dao mang theo Thông Thiên Như Ý vọt lên, một cái hóa thành một cái lưới to phát ra ánh sáng trắng lao vào không trung, bao bọc ba con sương long vào trong. Sau đó, một cái Thông Thiên Như Ý khác hóa thành đại chùy, liều mạng đập xuống sương long trong lưới.
Nhiều lần thực chiến cho Kim Phi Dao biết, so sánh với pháp bảo pháp khí hình kiếm linh tinh gì đó thì chùy và gậy chính là vũ khí tốt nhất, diện tích công kích lớn, lực công kích mạnh, bất kể ngươi to thế nào, một chùy đập xuống thì đối thủ bé nhỏ cũng có thể đánh gãy xương cốt của ngươi.
Ba con sương long bị Thông Thiên Như Ý đánh cho chỉ còn một hơi, hấp hối. Tiểu đảo nổi quá nhỏ, không thể mang những con sương long này xuống được, Kim Phi Dao chỉ có thể bay lơ lửng trong không trung mà dùng sưu hồn thuật với ba con sương long.
Nhớ năm đó dùng sưu hồn thuât là khi còn Trúc Cơ sơ kỳ, sưu được một con mà mệt muốn chết, hiện tại đã Kết Đan, sưu hồn đám sương long hấp hối này đúng là quá thoải mái. Nhanh nhẹn rút ra yêu hồn của ba con sương long, Kim Phi Dao lại lấy nốt yêu đan của chúng.
Gần hai mươi ngày qua nàng mới kiếm được ba viên yêu đan nhưng vẫn mỹ tư tư chạy về tiểu đảo nổi, bỏ ba viên yêu đan bảo bối vào trong phạm vi mười trượng, sau đó hô lên với hắc ma đang trông coi lò luyện đan: “Tiền bối, ngươi xem, ta kiếm được ba viên yêu đan rồi.”
Một luồng hắc khí trào ra từ người hắc ma, quét qua yêu đan, ba viên yêu đan liền biến mất, sau đó hắn lạnh lùng nói: “Tiếp tục.”
“Đừng có lạnh nhạt như vậy chứ, tiền bối, ta có việc muốn thỉnh giáo.” Rồi cũng không cần biết Lang ma đầu muốn nghe hay không, nàng vội vàng nói tiếp, “Tiền bối, ta chỉ muốn hỏi một chút, Luyện Ngục Cắn Hồn này có thể cắn nuốt tu sĩ tu vi cao hơn ta không?”
“Sao, ngươi định cắn nuốt ta?” khẩu khí hắc ma không tốt, hỏi.
Kim Phi Dao khoát tay, rối rắm nói: “Tiền bối, ngươi quá nhạy cảm rồi. Ta chỉ hỏi thăm một chút thôi, có cho ta mười lá gan ta cũng không dám chỉnh ngươi. Ta cảm thấy Kết Đan mà lại dùng pháp thuật gân gà này dường như có chút không có lời.”
“Nếu ngươi hiểu biết nhân tâm thì thực lực không còn là vấn đề nữa, chỉ cần có nhược điểm thì sẽ có cơ hội. Nếu ngươi khống chế chí thân của đối phương, ví dụ như con cái, sư phụ hoặc song thân thì hiệu quả lại càng tốt, đối phương dù biết chí thân bị khống chế cũng sẽ không hạ thủ được.” Hắc ma hừ lạnh, nói.
Kim Phi Dao khẽ cau mày, nói: “Có gì mà không được, ta cảm thấy không có vấn đề gì cả.”
“…” Hắc ma trầm mặc hồi lâu, đúng lúc Kim Phi Dao cho rằng hắn sẽ không nói nữa, hắn lại đột nhiên mở miệng: “Ngươi cho là người người đều giống như ngươi sao, không có cảm tình thì đương nhiên không thấy vấn đề gì.”
“Ngươi đừng có chọc ta, lời này nói ra từ miệng ngươi thật khiến người ta không thể tin được. Hơn nữa, ta cũng không phải người ti bỉ như vậy. Người quang minh lỗi lạc như ta sẽ không thèm khống chế chí thân người khác để công kích họ, như vậy quá phiền toái, còn không bằng trực tiếp đánh bọn họ, làm gì có ai rảnh rỗi mà đi tìm chí thân của bọn họ chứ.” Kim Phi Dao phụt một tiếng bật cười, lấy tay che miệng nói.
“Lăn ra xa một chút, nếu có thời gian rảnh rỗi ở trong này tự thổi phồng thì mau đi ra làm việc!” nghe xong lời của nàng, hắc ma lại hung dữ mắng.
Kim Phi Dao bĩu môi, bất mãn lầu bầu “Lại mắng ta, tu vi cao thì giỏi lắm sao!”
“Thế nào? Ngươi có ý kiến?” Hắc ma thính tai, nghe thấy nàng lầu bầu thì lạnh giọng nói.
“Không có, không ý kiến, ta cũng cảm thấy tu vi cao rất giỏi.” Kim Phi Dao lùi ra sau vài bước, nói xong liền bỏ chạy sang xem tình hình Mập Mạp và Đại Nữu.
Mập Mạp và Đại Nữu rơi từ không trung xuống đã khôi phục lại hình thể, Kim Phi Dao đặt chúng lại gần nhau rồi dùng thần thức cẩn thận kiểm tra.
Hoàn hảo, hô hấp đều tương đối vững vàng, chỉ là thân thể vô cùng hư không, xem ra là do tiêu hao quá độ. Lúc kiểm tra thân thể Mập Mạp, Kim Phi Dao phát hiện trong cơ thể nó có một hạt châu bằng long nhãn, cẩn thận nhìn lại thì phát hiện đó là yêu đan. Hơn nữa, còn có không ít linh khí đã hòa quyện với thân thể Mập Mạp dù qua thời gian chiến đấu dài như vậy mà vẫn chưa bài xuất ra hết.
Hiện tại chỉ cần có thứ gì đó tràn ngập linh lực thúc đẩy là Mập Mạp có khả năng tiến vào cấp năm, có điều là cái thứ tràn ngập linh khí gì đó hiện tại Kim Phi Dao không có. Linh khí trong linh thạch trung phẩm không đủ, ít nhất cũng phải linh thạch thượng phẩm mới có thể thử một lần, nếu yêu đan không hấp thụ đủ thì chỉ có thể gia tăng linh lực chứ không thể mạnh mẽ tiến giai.
Mặc kệ nó, về sau hãy nói.
Ném Mập Mạp ở một bên, Kim Phi Dao quay sang chiếu cố Đại Nữu. Nó mới cấp một mà phải ở ngoài chịu tra tấn lâu như vậy, liệu có chết sớm không? Vừa mới kiểm tra, Kim Phi Dao đã lắp bắp kinh hãi, Đại Nữu ăn bao nhiêu thứ tốt mà không tiến giai là vì linh huyệt toàn thân nó bị bịt kín triệt để, có thể tiến vào cấp một đã là may mắn.
Hiện tại, linh huyệt của nó được Hồng Thọ quả càn quét, bị mạnh mẽ đả thông.
Suy nghĩ một lát, Kim Phi Dao đưa tay kiểm tra linh huyệt của Mập Mạp, tuy cũng có tám, chín thành đã thông nhưng vẫn còn kém một chút so với Đại Nữu đã đả thông toàn bộ.
Linh thú mà có tất cả linh huyệt đả thông thì chính là tư chất cực phẩm nha, Đại Nữu đúng là thiên hàng đại phúc mà. Nhưng bị ép buộc dày vò mà đả thông thế này thì chỉ sợ tĩnh dưỡng vài năm cũng không xong.
Khoan… Kim Phi Dao đột nhiên nghĩ đến một chuyện đáng sợ, nếu Đại Nữu không thể động đậy thì vài năm đó ai sẽ giặt quần áo, nấu cơm, đấm lưng cho ta? Nàng hối hận vạn phần, sớm biết thế này thì đã đi học thuật con rối kia thành thạo hơn, rối gỗ còn có ích hơn Mập Mạp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...