“Lang đại nhân, ngươi thả ta ra ngoài đi, ta và cháu ngươi còn có việc chưa giải quyết. Ta rất có khả năng là cháu dâu ngươi đó. Ngươi không sợ người khác nói ngươi là loại già mà không kính sao?” Kim Phi Dao nói lời chính nghĩa, mặt mày tràn đầy vẻ kiên trinh bất khuất.
Lần này Lang ma đầu trầm mặc khá lâu, “Thì ra là thế. Ta vừa định thả ngươi ra ngoài, nhưng hiện tại vì thanh danh của ta, ngươi vẫn nên im hơi lặng tiếng chết ở trong đó đi.”
“Lang đại nhân, đợi ta với. Vừa rồi ta nói chưa rõ ràng lắm, ta nói là có thể thôi. Ngươi thả ta ra ngoài đi, ta chắc chắn sẽ không có ai bàn tán gì về ngươi cả.” không ngờ vừa mới đó mà Kim Phi Dao đã phủi sạch những lời trước đó, cực lực phản bác.
“Nếu ngươi đã không phải là thân thích của ta thì việc sinh tử của ngươi đâu có liên quan đến ta, cứ tiếp tục đợi đi.” Lang ma đầu ném lại lời này xong thì không nói gì nữa.
Kim Phi Dao đợi hồi lâu cũng không thấy động tĩnh, đành phải hô to lên. Nhưng dù có kêu thế nào thì Lang ma đầu cũng không lên tiếng trả lời, trong Lục Hình Ý động chỉ có thanh âm của nàng.
Kim Phi Dao đột nhiên hiểu ra, nàng bị đùa giỡn, người này căn bản không có ý định thả nàng ra ngoài, vừa rồi chỉ thuần túy chọc nàng thôi. Nàng tức giận chỉ lên trời, mắng: “Lang ma…”
Nhưng vừa mở miệng đã thấy trong không trung xuất hiện một cái túi, nàng sợ tới mức lập tức ngậm miệng. Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa lại bị hắn nghe được nàng mắng chửi.
Cái túi kia trực tiếp dừng trên tay nàng, sau đó Lục Hình Ý động lại khôi phục yên tĩnh, chỉ có nước biển dưới chân hơi hơi cuộn sóng.
“Cái gì vậy?” Cầm cái túi một lúc mà không thấy Lang ma đầu có động tĩnh gì, Kim Phi Dao đành phải mở túi ra xem.
Trong túi có ba cái sừng thú sáng lấp lánh, còn có ba gốc linh thảo đặt trong hộp ngọc. Ngoài ra còn một cái lồng chim, bên trong là một con chim nhỏ, trên đỉnh đầu có cái mào đỏ như trái cây, thoạt nhìn rất đáng yêu, hơn nữa trên lồng chim còn có một phong thư.
Ở một thế giới mà người ta chỉ dùng bùa Truyền Âm và ngọc phù mà lại có người viết thư cho nàng, Kim Phi Dao cảm thấy bất khả tư nghị. Cũng không biết là vị nào rảnh rỗi như vậy, nàng mở thư ra đọc, ngay đầu thư là hai chữ “con heo”.
Con heo, ai bảo ngươi muốn tiền không muốn sống, hiện tại bị nhốt cho tỉnh lại cũng tốt. Ta đã hỏi rồi, bên trong Lục Hình Ý động này không có nguy hiểm, ngươi cứ thành thành thật thật tu hành ở trong đó đi. Đây là ba phần Đông Hàn thảo và Tinh Giác để ngươi luyện Ngũ Hành Hỗn Nguyên đan, nếu bác không chịu thả ngươi thì ngươi có thể nhân lúc Kết Đan mà dùng thiên địa dị tượng tự lao ra khỏi Lục Hình Ý động. Còn nữa, con chim nhỏ kia là Linh Sí điểu, chuyên dùng để đưa tin cho ta, chỉ cần ngươi không chạy đến thần cấp giới hoặc địa cấp giới thì nó có thể tìm được ta. Tuy nhiên, ngươi đang ở trong Lục Hình Ý động, là giới tử cảnh vực, nó cũng không bay ra được, coi như cho ngươi làm sủng vật giết thời gian, chờ ngươi ra ngoài rồi thì truyền tin cho ta.
“Hóa ra là A Bố viết thư, còn đưa chim cho ta chơi? Chẳng lẽ hắn cảm thấy ta ở trong này là để nghỉ ngơi lấy sức sao?” Kim Phi Dao nhìn bức thư, chỉ cảm thấy A Bố thật sự là thiếu tâm nhãn.
Bên dưới vẫn còn nội dung, nàng lại đọc tiếp.
Con Linh Sí điểu này rất quý, ngươi đừng có để nó chết. Ta cố ý chuẩn bị cho ngươi ba mươi viên Linh Sí đan, phối phương cũng viết ở bên dưới. Ngươi phải nhớ, mỗi ngày cho nó ăn Linh Sí đan một lần, nếu không nó sẽ không có tinh thần, ba ngày không ăn sẽ chết. Nhớ lấy.
“Không còn gì nữa? Lại dặn dò chuyện này? Sao ngươi không nói muốn cứu ta chứ? Lại cho ta một con chim phiền toái như vậy, ai muốn nuôi chứ, phi.” Thấy thư chỉ viết có vậy, Kim Phi Dao nhất thời tức giận.
Đúng lúc này, trên biển đột nhiên nổi gió.
Phát hiện không đúng, nàng ngẩng đầu nhìn bốn phía, hải vực mênh mông vô bờ, căn bản nhìn không tới bến. Gió càng lúc càng lớn, bầu trời cũng bắt đầu kéo mây đen, Lục Hình Ý động vốn đang chạng vạng chỉ chốc lát đã tối đen một mảnh.
Kim Phi Dao để hết các thứ kia vào trong túi càn khôn, lấy dạ quang thạch ra treo lên người. Gió càng to, sóng biển càng cao, kể cả nàng dùng linh lực cũng không thể cứ đứng mãi trên mặt biển được.
Lấy phi thảm ra, Kim Phi Dao và Mập Mạp ngồi lên. Sau đó bầu trời chợt lóe sáng, một tiếng sấm rền giáng xuống, chiếu sáng mặt biển, tiếng sấm nổ tựa như ở ngay bên tai.
“Thế này thì cũng quá mức rồi, kể cả là có bốn mùa nhưng sao đột nhiên lại điện thiểm lôi ô chứ, bị đánh trúng là sẽ chết đó.” Kim Phi Dao nhìn lôi điện không ngừng hiện lên trong tầng mây, rất lo mình sẽ bị sét đánh.
Nàng còn đang lo lắng về sét thì trời đột nhiên đổ mưa to.
Cuồng phong gào thét, sóng biển cuộn trào, trên trời điện thiểm lôi ô, giọt mưa to như hạt đậu điên cuồng đập lên người Kim Phi Dao. Kim Phi Dao gặp phải bão trong Lục Hình Ý động lại không có nơi đặt chân, phi thảm bị gió thổi bay tán loạn như lá rụng trong cơn giông.
“Không được, phải tìm một hòn đảo hoặc lục địa, hay một tảng đá cũng tốt.” Kim Phi Dao bị mưa gió thổi cho không mở nổi mắt, nàng đành phải lấy tay che mắt, quay đầu nói với Mập Mạp.
Vừa quay ra nhìn nàng đã bị dọa nhảy dựng, Mập Mạp to hai chưởng đang bám chặt vào phi thảm, thân mình đã bị gió thổi bay lên.
“Đồ đầu đất nhà ngươi, biến lớn ra biến lớn ra, như thế còn có thể đè nặng phi thảm.” Kim Phi Dao nóng nảy, rống to lên.
Mập Mạp vốn nhìn thấy điện thiểm lôi minh, cảm thấy nếu hình thể quá lớn sẽ bị đánh trúng, liền biến nhỏ với mong muốn thu gọn mục tiêu, có đánh cũng đánh trúng Kim Phi Dao. Hơn nữa biến thành lớn chắc chắn sẽ bị bắt đứng phía trước chắn mưa gió, nó còn chưa ngu như vậy. Nhưng điều nó không ngờ đến là gió lại to như thế, thiếu chút nữa thì bị thổi bay. Dưới cơn rống giận của Kim Phi Dao, nó đành phải biến trở về nguyên dạng, trùng trùng đè lên phi thảm.
Có sức nặng của Mập Mạp, phi thảm liền ổn định hơn trước rất nhiều, Kim Phi Dao cũng thuận thế trốn sau lưng Mập Mạp, điều khiển phi thảm bay về phía trước, muốn tìm một chỗ đặt chân trong mưa gió.
Mập Mạp đón mưa gió đằng trước, Kim Phi Dao ghé vào phía sau, thỉnh thoảng lại thò đầu ra nhìn bốn phía. Nước chảy ào ào từ trên người Mập Mạp xuống như thác nước, không phân rõ là nước mắt hay nước mưa.
Theo suy nghĩ của Kim Phi Dao, kể cả giới tử cảnh vực có lớn thì cũng phải có giới hạn. Chỉ cần bay ra xa là có thể tìm được bờ hoặc đảo, nhưng nàng bay đã lâu mới phát hiện một cái cột đá thiên nhiên to không đến một trượng. Cột đá này vươn lên khỏi mặt biển khoảng năm, sáu trượng, những đợt sóng vĩ đại của biển cả cứ đập uỳnh uỳnh vào nó.
Tuy phía trên cột đá cũng khá phẳng nhưng nơi này thật sự quá nhỏ, Kim Phi Dao liền mạo hiểm tiếp tục bay về phía trước, muốn tìm một hòn đảo. Dù sao đã có Mập Mạp ngồi phía trước chống đỡ mưa gió, trừ việc bị ướt đẫm ra thì nàng cũng không cảm thấy gió lốc này có bao nhiêu khó chịu.
Làm hại nàng bay một vòng, lúc một lần nữa trở lại trước cây cột đá, Kim Phi Dao đã rõ ràng, trên biển này ngoại trừ nơi này thì không có bất luận chỗ nào để đặt chân. Không cần biết đi thế nào, cuối cùng đều sẽ quay lại đây, cây cột đá này hẳn chính là trung tâm của Lục Hình Ý động, mà đại bộ phận hải vực xa xa kia chỉ là ảo giác, chỉ có sóng biển và phong bạo đang đập lên người này mới là thật.
Không còn cách nào khác, Kim Phi Dao đành phải đứng trên cây cột đá này, chỉ là ở đây không có bất cứ thứ gì che gió che mưa, nàng chỉ có thể hứng gió ngồi sau Mập Mạp, chờ bão tan.
Một ngày, hai ngày, ba ngày…
Lần này vừa chờ chính là bảy, tám ngày, trừ những lúc bão yếu bớt thì chưa từng ngừng lại. Bầu trời vẫn đen sì như trước, lôi điện giống như cự long không ngừng đành xuống, không hề ngại mệt.
Kim Phi Dao ném vào lồng chim Thiên Sí một viên Thiên Sí đan, rất hâm mộ con Thiên Sí điểu này. Lồng chim kia nước lửa không xâm, bên ngoài mưa to gió lớn như vậy lại không thổi vào trong được một chút khiến cho nàng phi thường muốn chui vào trong đó.
Trong Lục Hình Ý động, ngoài cái lồng chim này chỉ còn một chỗ có thể ngăn trở bão táp, đó chính là Cảnh Thiên huyễn bồn. Đáng tiếc, đến ngày thứ hai Kim Phi Dao đã muốn tiến vào Cảnh Thiên huyễn bồn nhưng lại phát hiện ra là không vào được. Đại Nữu không ra được, nàng cũng không vào được, không biết có phải là do Lục Hình Ý động hay do Lang ma đầu, Cảnh Thiên huyễn bồn lúc này thật sự trở thành cái chậu.
Thật sự không chịu nổi, Kim Phi Dao đứng dậy, rống lên với bầu trời; “Lang ma đầu, rốt cục ngươi muốn thế nào?”
Vốn tưởng rằng lúc này cũng chỉ rống không công, ai dè trong không trung lại truyền đến thanh âm Lang ma đầu, “Lục Hình Ý động, bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, mỗi mùa ba tháng. Mùa xuân vạn vật sinh sôi, đại địa một mảnh xuân sắc. Mùa hè khốc liệt vô cùng, nóng tựa hỏa lò. Mùa thu lôi vũ không ngừng, lũ lụt thành họa. Mùa đông đại địa kết băng, đầy trời tuyết trắng. Hiện tại đang là mùa thu, đây là thời gian tự nhiên của Lục Hình Ý động, không liên quan gì đến ta.”
“Lang đại nhân, vậy ngươi thả ta ra ngoài đi.” Kim Phi Dao tội nghiệp nói. Bốn mùa ở đây chỉ có mùa xuân nghe qua không tệ, những mùa khác đúng là không dành cho người, nàng có chết cũng không muốn tiếp tục đợi ở nơi này.
“Lười thả.” Thanh âm trong không trung lạnh như băng, không có chút thương hại.
Kim Phi Dao nóng nay, đành phải dùng chiêu bài cuối cùng, nàng giơ Cảnh Thiên huyễn bồn lên, quát: “Ngươi không thể như vậy, kể cả là ta đắc tội ngươi nhưng ở đây còn có một Đại Nữu thiện lương. Nó không thể nhịn đói, nếu ta không thể vào trong đó thì nó sẽ chết đói.”
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Cảnh Thiên huyễn bồn phát ra ánh sáng, Đại Nữu liền bị ném ra khỏi Cảnh Thiên huyễn bồn, đi cùng nó còn có con kiến Giáp Tinh duy nhất tiến giai thành công.
Sau đó, trong không trung truyền đến thanh âm lạnh nhạt của Lang ma đầu, “Ngươi cũng có giới tử cảnh vực, không nên lòng tham vô đáy.”
Trời ạ, lại tức giận!
Kim Phi Dao tuyệt vọng ngửa đầu thét dài một tiếng, sau đó hô lớn: “Oan uổng quá, thứ này căn bản chỉ là một cái túi lớn, không có tác dụng gì cả, chỉ có thể đựng đồ, ta chỉ muốn một cái có thể trồng linh thảo mà thôi.”
Đáng tiếc, trả lời nàng chỉ có tiếng gió vù vù và tiếng sấm sét ầm ì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...