có màu đỏ như máu tươi, hình như còn đang chậm rãi lưu động.
“Khôn nhi, tránh ra cho ta.” Hùng phu nhân bỏ sắc mặt từ ái, lớn tiếng quát.
Thân mình Hùng Thiên Khôn run lên, cố chấp cắn môi: “Nương, nương muốn giết
thì hãy giết cả con đi. Nàng ta là bằng hữu duy nhất của con, con sẽ
không để nương giết nàng.”
“Bạn hữu, ngươi thực trượng nghĩa.”
Kim Phi Dao vừa cảm động đã đột nhiên nhớ ra vì mình xen vào việc của
người khác mới gặp tình cảnh này. Nói đi nói lại đều là vì người này mà
mình gặp tai bay vạ gió.
“Tốt, tốt lắm. Từ trước tới giờ ta vạn
phần yêu thương con, vậy mà con có thể làm một việc bất hiếu như vậy,
hôm nay ta phải dạy dỗ con thật chu đáo. Mau giữ lấy sư đệ các ngươi, ta muốn giết chết đứa con gái này trước mặt hắn.” Hùng phu nhân cực kỳ tức giận, thật sự tức giận. Các đệ tử phía sau nhanh chóng vọt lên, định
kéo Hùng Thiên Khôn ra.
Bạch kiếm trong tay Hùng Thiên Khôn vừa chuyển, kề lên cổ: “Không được tới gần, tới gần ta sẽ cắt cổ.”
Để bảo vệ bằng hữu duy nhất của mình, Hùng Thiên Khôn không màng tính
mạng. Hiện tại hắn vô cùng hận bản thân, vì sao ngày thường không chăm
chỉ tu luyện, để đến thời điểm này, ngay cả năng lực bảo vệ bằng hữu
cũng không có.
Thấy hai bên bắt đầu giằng co, Kim Phi Dao sốt
ruột nhìn thoáng qua không trung, đột nhiên mặt lộ vẻ vui mừng. Một gã
đệ tử phía sau Hùng phu nhân cũng nhìn lên không trung, lập tức biến
sắc, cấp tốc thông báo: “Sư thúc, Lạc Tiên thủ vệ tới, mau mau dừng
tay.”
“Chỉ là đám thủ vệ, có gì mà sợ, mặc kệ chúng.” Hùng phu
nhân chỉ lo giết chết Kim Phi Dao, còn đâu tâm trí quản Lạc Tiên thủ vệ
gì gì đó. Nàng cũng đã từng gặp bọn chúng ở cửa thành, chỉ là một đám
tiểu tử Luyện Khí kỳ, có gì phải sợ.
Người này gấp đến luống
cuống, sư thúc này ở Vân Sơn phái nhiều năm, chưa từng tới thành Lạc
Tiên, cho rằng nơi này cũng có thể do nàng định đoạt. Nếu đánh nhau ở
trong thành Lạc Tiên mà bị thủ vệ bắt được, nhẹ thì bị phạt, nặng thì
đánh chết đương trường.
Tuy bọn họ xây dựng phân đường ở đây
nhưng họ cũng không kiêng nể. Hiện tại sư thúc nổi nóng, nếu đắc tội Lạc Tiên thủ vệ, bị Lạc Tiên thành đuổi đi thì hắn còn không bị Đường chủ
đánh chết sao.
Vài tên đệ tử đang xông lên đều là do Hùng phu
nhân đưa đi ra ngoài tìm con cho nên không hề cố kỵ gì, lôi kéo Hùng
Thiên Khôn, muốn tách hắn ra. Hùng Thiên Khôn cũng không khách khí, vung kiếm tấn công bọn họ, mà đám đệ tử này đều sợ làm hắn bị thương, không
dám mạnh tay, chỉ thấy Hùng Thiên Khôn tay chân cùng sử dụng, đánh cho
bọn hắn thất linh bát lạc, lăn lộn đầy đất.
“Oanh!”
Một tiếng nổ lớn vang lên trên không trung, một tia chớp màu vàng giáng từ trên trời xuống, nổ tung đám người đang đánh nhau.
“Tiền bối, cứu mạng! Ta vừa mới tới đây đã bị người ta xông ra công kích, bọn họ không để ý quy củ của thành Lạc Tiên, đồ sát tu sĩ trong thành.” Kim Phi Dao hô to với hai người vừa bay xuống.
Kim Phi Dao lúc vừa
cầm bản đồ đã chú ý tới hàng chữ bên cạnh viết, không cho bất cứ tu sĩ
nào đánh nhau ở trong thành, xử phạt lại rất nghiêm khắc. Nghĩ cũng
đúng, nhiều tu sĩ ở chung như vậy, chắc chắn không ít kẻ quái dị, nếu cứ va chạm là đánh nhau thì trong thành suốt ngày chỉ có đánh nhau, giết
người, vậy thì thành Lạc Tiên này làm sao mà quản lý? Nói vậy thì số thủ vệ hẳn không phải ít, thực lực cũng không thể quá kém.
Cho nên
từ sau khi bị trói, nàng vẫn luôn dõi mắt tìm kiếm xem lúc nào thủ vệ
mới xuất hiện. Nơi này có đánh nhau hẳn là sẽ không giống như ở Hằng
Thực phái mà bị người ta mua chuộc.
Nhìn thấy Kim Phi Dao hô to
với ba gã thủ vệ Trúc Cơ kỳ vừa bay xuống, tên đệ tử Vân Sơn phái kia
toát mồ hôi. Lại nhìn Hùng phu nhân ở phía trước, hắn trực tiếp đi qua
nàng, chắp tay với ba người kia: “Làm phiền ba vị đại nhân, chúng ta là
đệ tử Vân Sơn phái, có phân đường ở đây. Chúng ta chỉ có chút hiểu lầm
với nữ tu sĩ này, cũng không muốn giết nàng.”
“Vân Sơn phái thì
sao? Ngươi cho chúng ta là người mù sao, người nằm chết ngất trên đất
kia cũng là hiểu lầm?” Ba người cười lạnh, một người trong đó cười nhạo
nói.
Ba người tới đều là nam, quần áo trên người không giống
nhau, chỉ có đai lưng đều có dấu hiệu năm cánh hoa của Lạc Tiên. Có hai
người còn trẻ, khoảng gần ba mươi, gã cười nhạo bọn họ là một nam tử mặc đồ đen trong đó, còn tên kia thì biểu hiện lạnh nhạt, không thèm liếc
mắt nhìn bọn họ một cái.
Mà tia chớp màu vàng vừa đánh tan bọn họ là do lão nhân tóc hoa râm kia ra tay. Trong tay hắn cầm một cái kính
điêu khắc đồ án năm cánh hoa, đúng là kính này bắn ra điện quang màu
vàng nọ.
“Việc này…” Người đệ tử này vừa định nói chuyện đã bị Hùng phu nhân ngăn cản.
“Đây là việc riêng của chúng ta, mời các vị đi cho, đừng xen vào việc của
người khác.” Hùng phu nhân thấy ba người bọn họ là ba gã Trúc Cơ kỳ,
động thủ thì chỉ có bản thân chịu thiệt nên khẩu khí cũng mềm mỏng hơn.
Lão nhân sắc mặt khô khan, “Đã vào trong thành Lạc Tiên thì phải coi trọng
quy củ ở đây Ta không cần biết nguyên nhân là thế nào, chỉ cần nàng ta
đã giao nộp phí vào thành thì sẽ không thể giết nàng ở trong thành. Nếu
ngươi đã giết chết nàng thì chúng ta cũng sẽ xử phạt ngươi theo quy
định. Nàng giờ vẫn còn sống thì nhóm ngươi không thể động tới nàng nữa.”
“Ba vị, chẳng lẽ không thể nể mặt Vân Sơn phái chúng ta sao?” Hùng phu nhân thật không cam tâm, khẩu khí bắt đầu cứng lên. Nàng cảm thấy, Vân Sơn
phái có phân đường ở đây, nếu thực sự phải đánh nhau thì nàng cũng sẽ
không thể chịu thiệt.
“Sư thúc, người đừng như vậy, Đường chủ sẽ trách tội…”
“Tránh ra, đường đường là Vân Sơn phái mà lại để người ta coi thường như thế,
các ngươi sống ở thành Lạc Tiên này thế nào hả?” Hùng phu nhân báo ra
danh vọng Vân Sơn phái, không ngờ ba người đối diện lại tỏ vẻ xem
thường. Tức giận mà hôm nay còn nhiều hơn trăm năm qua cộng lại, tức
giận đến mức nàng đẩy tên đệ tử đang khủng hoảng che trước người nàng
ra.
Huyết kiếm trong tay bay lên, từng đóa huyết hoa đỏ tươi vờn
quanh thân kiếm, phi kiếm màu máu kéo theo hồng ảnh bay về phía thủ vệ
thành Lạc Tiên.
Lão nhân cầm cái kính hình năm cánh hoa lên, mặt kính chớp động kim quang, hình như có điện văn không ngừng xuất hiện.
Nam tử mặc hắc sam cười lạnh nói: “Cho ngươi nếm thử sự lợi hại của Kim Lôi kính trấn thành Lạc Tiên. Tiểu phái vô danh mà dám không coi ai ra gì,
coi thường thành Lạc Tiên.”
Không đợi huyết kiếm bay quá xa,
trong đám người đột nhiên có một con bạch hổ, một trảo vỗ vào huyết
kiếm. Huyết kiếm xoay tròn mấy vòng rồi bay trở lại tay Hùng phu nhân.
Bạch hổ biến hóa nhỏ lại, hóa thành một cái chặn giấy hình bạch hổ, đáp xuống tay một gã tu sĩ đang vội vàng đi tới.
“Sư muội, lui lại cho ta, đúng là hồ nháo.” Người này khoảng hơn bốn mươi
tuổi, khí độ bất phàm, vừa nghe thấy tin tức lập tức chạy tới, vừa tới
đã lập tức khiển trách Hùng phu nhân.
“Vương sư huynh, bọn họ không coi ai ra gì.”
Người tới khiển trách làm cho Hùng phu nhân thấy có chút ủy khuất, định tranh cãi vài câu.
“Lui ra.” Hắn lại rống lên với Hùng phu nhân, dọa Hùng phu nhân lui lại vài
bước. Sau đó hắn ra một trảo giữa hư không về phía Kim Phi Dao, vòng
ngọc đang bó chặt nàng liền bay về tay hắn.
Kim Phi Dao vội vàng
lấy ra một viên thuốc trị thương ném vào miệng, ngồi xếp bằng đẩy nhanh
thời gian chữa thương, nếu còn không làm cho vết thương ngừng chảy máu
thì nàng sẽ chết vì mất máu quá nhiều.
Hùng Thiên Khôn thì canh giữ bên người nàng, đề phòng có người đánh lén.
“Trần đạo hữu, vị sư muội này của ta luôn ở trong môn phái, không biết quy củ của thành Lạc Tiên, mong các vị thứ lỗi. Chuyện này, Vân Sơn phái chúng ta sẽ nhận xử phạt, sư muội ta vì nóng lòng tìm được nhi tử nên mới nói năng lỗ mãng với ba vị, mong các vị đừng so đo với nàng.”
Người
này là Đường chủ của phân đường Vân Sơn phái ở thành Lạc Tiên, tên Vương Thành Nghiệp. Hắn đã ở thành Lạc Tiên hơn mười năm, mọi công việc ở đây đều do hắn duy trì. Ở thành Lạc Tiên, đệ tử Vân Sơn phái đều do hắn
quản.
Ba gã thủ vệ Lạc Tiên nhìn nhau, lão giả đi lên phía trước, đến bên cạnh Vương Thành Nghiệp, hai người khẽ trao đổi vài câu, cuối
cùng rốt cục ý kiến mới trở về.
“Sư muội, ngươi mau mau đưa Thiên Khôn đi đi. Ngươi đánh nhau ở trong thành Lạc Tiên đã là phạm vào quy
củ nơi này, không thể ở lại thành Lạc Tiên nữa. Về sau ngươi không thể
động thủ với nữ hài này nữa, nếu phân đường của chúng ta bị đuổi ra khỏi thành Lạc Tiên, chưởng môn sư thúc trách tội, ngươi có chịu nổi không?” Vương Thành Nghiệp đi tới trước mặt Hùng phu nhân, nói với nàng.
Trước lời khuyên răn lẫn uy hiếp của Vương Thành Nghiệp, Hùng phu nhân không
cam lòng trừng mắt nhìn Kim Phi Dao vài lần, lại nhìn sang đứa con vẫn
luôn canh giữ bên cạnh Kim Phi Dao không chịu đi lại, đành phải nói vài
câu với sư huynh.
Vương Thành Nghiệp gật đầu, đi khuyên giải Hùng Thiên Khôn: “Sư điệt, ngươi cứ làm loạn như vậy cũng không phải là
cách. Ngươi cũng không phải là không hiểu nương ngươi. Nếu ngươi muốn
tốt cho nữ hài này thì tốt nhất hãy trở về cùng nương ngươi, nếu không
chắc chắn nàng sẽ nghĩ ra cách để gây phiền toái cho bằng hữu ngươi.”
“Sư bá, chẳng lẽ ta không thể làm những việc mình muốn sao? Tại sao lại ép
buộc ta?” Hùng Thiên Khôn tái mặt, nội tâm phi thường thống khổ.
Vương Thành Nghiệp vỗ vai hắn: “Sư điệt, ngươi có thực lực thì muốn làm gì
cũng được. nhưng hiện tại, vì bằng hữu của ngươi, ngươi chỉ có thể trở
về Vân Sơn phái cùng nương ngươi thôi.”
Thấy Hùng Thiên Khôn cúi
đầu không nói, hắn lại đi đến bên cạnh Kim Phi Dao, “Vị tiểu tu sĩ này,
nếu ngươi coi Hùng Thiên Khôn là bằng hữu thì chắc ngươi hiểu, hắn trở
về Vân Sơn phái là tốt nhất. Những ngày tháng gian khổ của tán tu rất
không thuận lợi cho người có tư chất tốt như hắn, hơn nữa cũng vì chính
an toàn của ngươi thì tốt nhất là có thể bảo hắn trở về.”
“Chuyện này đâu có liên quan gì đến ta, hắn muốn về hay không là quyền của hắn. Không nói đến việc ta chỉ mới quen biết với hắn, cho dù thật sự là sinh tử chi giao thì ta cũng không thể làm ngược lại quyết định của hắn. Hôm nay bị các ngươi đánh, ta không đủ thực lực, ta chịu. Còn những chuyện
khác đừng bắt ta làm, ta đâu phải người của Vân Sơn phái các ngươi.” Kim Phi Dao chán ghét nhìn hắn, không hề do dự mà từ chối.
Vương
Thành Nghiệp mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Dù sao tán tu cũng phải ra khỏi
thành săn yêu thú, nếu không ngay cả chỗ ở cũng có, ngươi không thể lúc
nào cũng ở trong thành Lạc Tiên không ra chứ.”
“Ngươi đang uy
hiếp ta sao?” Kim Phi Dao cũng cười, nàng đã có phòng thuê trong một
năm, cùng lắm thì tìm một cửa hàng nào đấy xin làm tiểu nhị, chỉ cần ta
không ra khỏi thành Lạc Tiên thì đố các ngươi dám động thủ với ta. Ta
cũng không tin các ngươi không cần tu luyện, cả ngày theo dõi ta.
“Sư bá, ta nguyện ý trở về.” Hùng Thiên Khôn đột nhiên ngẩng đầu, âm thanh lạnh như băng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...