Thấy Kim Phi Dao sảng khoái đáp ứng, ba người rất là vui sướng. Sau đó Kim
Phi Dao lại hỏi thăm kỹ càng tình trạng cấm chế chỗ động phủ Phan
Nguyên.
Nói đến cũng đơn giản, động phủ của Phan Nguyên chỉ có
một cấm chế, mắt trận đã nói cho Phan Dịch, chỉ cần trọng kích vào mắt
trận là có thể đánh vỡ cấm chế. Bọn họ sợ lực lượng không đủ, không đánh vỡ được cấm chế mà quan trọng hơn là bên trong còn có hai con rối cần
Kim Phi Dao xuất lực đánh bại.
Hai con rối này phi thường lợi hại, bọn họ không nắm chắc đánh thắng chúng cho nên phải mượn ngoại lực.
“Động phủ của tu sĩ Nguyên Anh mà lại đơn giản như vậy sao? Vậy thì tùy tiện
ai cũng có thể thoải mái xông vào, cũng sáu trăm năm rồi, có khi bên
trong cũng không còn thừa lại gì đâu.” Nghe Phan Dịch giải thích, Kim
Phi Dao cảm thấy lo lắng.
Phan Dịch cười ha ha, “Chúng ta có tổ
tiên chỉ điểm mới có thể tìm được mắt trận và cách phá giải, những người khác nếu xông vào thì chỉ có đi mà không có về. Điều đáng nói là bọn họ còn không tìm ra được địa điểm của động phủ, huống chi là phá trận.”
Kim Phi Dao thấy cũng đúng, bình thường cửa vào các động phủ ở bên ngoài
đều như tan thành một thê với cảnh sắc xung quanh nhờ hiệu quả của cấm
chế. Nếu không phải cố ý cho người khác biết mình ở nơi này thì đều ẩn
nấp đi cả.
“Vậy khi nào chúng ta xuất phát?” Kim Phi Dao liếc mắt nhìn núi đồ phía sau, có chút khó xử hỏi.
Phan Dịch cũng đã nhìn ra, chỉ sợ trong nhất thời Kim Phi Dao không thể xong được, liền nói: “Không vội, đợi Kim đạo hữu dọn dẹp lại mấy thứ này rồi đi cũng được. Kim đạo hữu, ngươi thấy năm ngày sau xuất phát được
không?”
Thế còn bảo không vội sao, chỉ sợ nhóm các ngươi đã gấp
lắm rồi, chỉ muốn tới đó thật nhanh để lấy tài sản đi. Không có mấy thứ
đó thì bọn họ không có khả năng tập trung tu luyện. Một nguyên nhân nữa
là họ lo lắng động phủ của Phan Nguyên đã sớm bị lấy đi hết rồi. Kim Phi Dao nghĩ, năm ngày hẳn là cũng đủ để nàng phân loại xong đống tạp vật
này, thời gian hơi ngắn nhưng vẫn có thể kịp.
“Được rồi, vậy thì năm ngày sau xuất phát.” Kim Phi Dao gật đầu đáp ứng.
Sự tình bàn xong, bọn Phan Dịch cũng không cần phải ở lại, Kim Phi Dao còn phải làm việc, nếu không thì không thể xong kịp để năm ngày sau xuất
phát.
Tiễn bước ba người, Kim Phi Dao lại bắt đầu đi thanh lý tạp vật, nếu không có đủ túi trữ vật để đựng thì có thể đi mua, dù sao cũng chỉ là một tiểu hà bao giá rẻ. Phân loại các thứ này nàng mới phát hiện ra có vài thứ không thể phân loại rõ được, đành phải để sang nhóm tạp
loại.
Những thứ đó phần lớn là cướp từ các tu sĩ khác, cứ thế ném vào trong túi trữ vật, không rõ cách sử dụng. Các loại ngọc giản đại
biểu thân phận hoặc là để xóa bỏ cấm chế cũng có tới hai trăm chiếc, số
lượng này khiến Kim Phi Dao kinh ngạc, bản thân đã giết nhiều người như
vậy sao? Có nhầm không vậy?
Càng nhìn càng cảm thấy đây chính là
chứng cứ, nàng không cần suy nghĩ liền tung ra một đoàn Minh hỏa, thiêu
sạch đám ngọc giản đó đi. Mắt không thấy thì tâm không phiền, hiện giờ
trong lòng đã thoải mái hơn.
Sau đó lại lục ra vài cái ngọc giản
ghi chép gì đó, còn tưởng rằng là pháp quyết gì, hóa ra là thư tình của
một tu sĩ viết cho sư muội, nàng chỉ liếc mắt một cái rồi cũng hỏa
thiêu.
Công phu không phụ lòng người, dưới nỗ lực của người và
ếch thì núi rác này rốt cục cũng xử lý xong. Nhìn đám túi trữ vật đặt
chỉnh tề ngay ngắn trên bàn, Kim Phi Dao rốt cục nhẹ nhàng thở ra. Sau
này sẽ không bao giờ như vậy nữa, chỉ cần mang các thứ trở về sẽ phải
nhân lúc rảnh rỗi phân loại ngay, chứ cứ tồn mười mấy năm mới thanh lý
một lần thế này thật không phải là việc cho người làm.
Tự nhiên,
đây cũng không phải là việc cho ếch làm. Mập Mạp trong mấy ngày lười
biếng không biết bao nhiêu lần, Đại Nữu thì vừa nấu cơm vừa phải dọn
dẹp, mệt đến gầy đi không ít, cái bụng cũng không còn to như trước.
Điều Kim Phi Dao không ngờ tới là lại phân loại ra được tới ba, bốn mươi
kiện pháp khí, số lượng vượt qua tưởng tượng của nàng. Nàng vốn chuẩn bị học tập luyện khí, khi đó sẽ có rất nhiều sản phẩm phẩm thấp cần bán,
hiện tại lại thêm ba, bốn mươi kiện này thì việc bãi quán lại càng quan
trọng.
Nếu có cái gì đó có thể ăn hết đống pháp khí này rồi biến
thành tu vi hoặc điều kiện tiến giai thì tốt biết bao. Đây cũng chỉ là
ảo tưởng của bản thân, nếu thực sự có thứ như vậy thì cũng không tới
phiên nàng.
Đảo mắt đã tới ngày hẹn, Kim Phi Dao theo thói quen,
mang hết của cải theo, kể cả Linh Lung lâu. Dù sao đồ đạc trong Linh
Lung lâu cũng thu nhỏ lại được, cất đi rất tiện. Thói quen lúc nào cũng
giữ tài sản bên người, cứ như chuẩn bị rời đi không trở lại đúng là nhất thời không thể sửa được.
Phan Dịch không biết kiếm đâu ra một
cái thuyền nhỏ rất bình thường, kéo theo hai tôn tử tới đón nàng. Ba
người còn không quên ngụy trang, chủ yếu là do thế lực Phan gia quá lớn, dân cư đông đúc, đi tới đâu cũng có thể gặp phải tộc nhân.
Những người đó thích nhất là buôn chuyện, ngay việc Phan Di An làm một bộ
xiêm y hồi đầu năm cũng bị người chung quanh lan truyền, nói nàng trang
điểm như một con hồ ly tinh để quyến rũ nam nhân hòng được gả vào nhà có tiền có thế.
Nếu để những người này biết bọn họ đi tầm bảo thì
chỉ sợ chưa hết đêm, ba người đã chết không thấy xác. Đại pháp sưu thần
là loại pháp thuật hại người hại mình, người dính phải sẽ không thể
sống.
Nhảy lên thuyền, Kim Phi Dao an vị trong khoang, Phan Dịch
đóng giả lão ngư dân bình thường, đội mũ rơm lặng lẽ chèo thuyền, hướng
ra ngoài Vạn Tiên Thủy thành.
Tuy biết Vạn Tiên Thủy thành rất
lớn, nhưng lớn đến mức này thì vẫn vượt ngoài tưởng tượng của Kim Phi
Dao. Đã đi nửa ngày rồi mà các nàng vẫn còn đi tiếp, chung quanh càng
ngày càng ít đảo, mặt nước cũng mở rộng ra.
“Phan đạo hữu, sao mà đã bơi nửa ngày rồi vẫn còn ở trong Vạn Tiên Thủy thành vậy?” Kim Phi
Dao không kiên nhẫn ngồi, thuyền vừa ra khơi không lâu nàng đã cảm thấy
lắc lư tròng trành, khiến cho người chưa từng ngồi thuyền như nàng không thoải mái.
Phan Dịch ngẩn người, hồi lâu mới nói: “Kim đạo hữu,
chúng ta đã ra khỏi Vạn Tiên Thủy thành lâu rồi, hiện giờ đang trên
biển. Chẳng lẽ ngươi không biết chúng ta đã đi trên biển hai canh giờ
rồi?”
“Cái gi? Biển?” Kim Phi Dao thất thanh hỏi lại, hóa ra là
đã ra khỏi Vạn Tiên Thủy thành, ngay một cánh cổng cũng không có, hại
nàng không biết đã ra lúc nào.
Vừa rồi nàng vẫn luôn nhắm mắt
dưỡng thần, thi thoảng mới nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ nhỏ trên
khoang thuyền, không hề chú ý thuyền đang ở đâu, bảo sao mà thuyền càng
ngày lắc càng mạnh, hóa ra là đã ra biển. Kim Phi Dao còn chưa từng nhìn thấy biển lớn, vội vàng chạy ra khỏi khoang thuyền, trước mắt liền xuất hiện một vùng biển lớn màu lam.
Hôm nay gió không lớn, thuyền
nhỏ di chuyển trên mặt nước xanh lam, bốn phía không thấy bất kỳ hòn đảo nào, chỉ có biển lớn vô biên vô hạn, thỉnh thoảng còn có một con chim
biển bay qua thuyền hoặc là đáp xuống thuyền nghỉ chân.
Thấy thế, Kim Phi Dao cảm thấy cứ ngồi thuyền mà đi thế này thực đáng chê cười.
Nàng hỏi: “Phan đạo hữu, chẳng lẽ ngươi không có pháp bảo phi hành nào
có thể đưa chúng ta bay đi sao? Tuy các ngươi vẫn không dám nói vị trí
động phủ cho ta nhưng chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thấy chắc chắn
nó ở trên biển. Không biết đường còn xa không? Chỉ dựa vào hai tay của
ngươi chèo thuyền thì biết phải đi đến ngày tháng năm nào?”
“Thật hổ thẹn, khiến Kim đạo hữu chê cười rồi. Trong ba người lão hủ thì chỉ
có ta là Trúc Cơ kỳ, lại vì nguyên nhân gia tộc nên trước kia rất ít khi ra ngoài du lịch, tất cả những thứ cần dùng đều do gia tộc cung cấp, ta chỉ có một cái pháp bảo bản mạng là có thể phi hành. Tuy nhiên, thứ đó
thực không thích hợp chở người, vì muốn đưa hai tôn tử của ta đi theo
nên chỉ có thể dùng thuyền thôi.” Phan Dịch ngượng ngùng nói.
Người của một đại tộc tu tiên, lại là trực hệ mà sống nghèo khó như vậy thực khiến Kim Phi Dao được mở rộng tầm mắt.
Hơn nữa, người này còn hoàn toàn là ký sinh trùng của tộc đàn, đã tới Trúc
Cơ kỳ rồi mà còn chưa từng ra ngoài du lịch, cứ hỗn trong tộc chờ ăn chờ chết, thật mất công hắn tu luyện tới tận Trúc Cơ kỳ.
Người ở
linh cấp giới quá tản mạn, nếu là ở Nam Sơn giới thì tu sĩ Trúc Cơ kỳ đã sớm giết người vố số, tâm ngoan thủ loạt không gì không làm được. Còn ở đây, cả đời của Trúc Cơ kỳ Phan Dịch sợ rằng chưa từng giết ai.
Kim Phi Dao thật sự rất tò mò với vấn đề này, trước hết hỏi xem Phan Di An
và Phan Trác Hoa xem đã từng giết người chưa. Mặt Phan Di An lập tức
trắng bệch, dùng sức lắc đầu, nàng chưa từng nghĩ đến chuyện giết người. Phan Trác Hoa thì tựa hồ có chút ngượng ngùng, ấp a ấp úng mãi mới nói
ra, hắn luôn làm hộ vệ trong tộc, mới chỉ giết mấy con linh thú cấp một
trong lúc luyện tập.
Lúc hỏi đến Phan Dịch, lão nhân này đắc ý
cười, nói ra lời khiến Kim Phi Dao muốn hộc máu: “Ta đã từng giết hai
người khi đi tới thành thị khác cùng phụ thân, lúc đó gặp phải tu sĩ ra
cướp bóc.”
“Lúc đó nhất định tổ phụ phi thường dũng mãnh, có thể
giết chết hẳn hai tu sĩ.” Phan Di An và Phan Trác Hoa sùng bái nhìn Phan Dịch, trong mắt tràn ngập kính ý.
Kim Phi Dao nhịn, tiếp tục hỏi tộc trưởng bọn họ đã giết bao nhiêu người. Lúc này Phan Dịch lại càng
đắc ý, nói: “Tên phế vật kia làm gì có năng lực gì, chưa từng giết một
tu sĩ nào, cả ngày chỉ suy nghĩ âm mưu quỷ kế. Nếu không phải là nhị
thúc muốn chuyên tâm tu luyện, nhường vị trí tộc trưởng cho hắn thì hắn
làm gì có tư cách làm tộc trưởng. Nếu nói về giết tu sĩ thì người làm
tộc trưởng phải là ta chứ không phải là hắn.”
Lúc này Kim Phi Dao đã không nghe thấy lời hắn, nàng giơ ngón tay bắt đầu tính xem rốt cục
mình đã giết bao nhiêu tu sĩ. Đếm nửa ngày nàng cũng không đếm đủ, đột
nhiên phát hiện mình ở linh cấp giới đã là một tên ma vương giết người
siêu cấp. Tu sĩ nơi này sống thực quá hòa bình, chẳng lẽ chưa bao giờ có tranh chấp sao?
Đếm đến choáng váng cả đầu, thuyền lại lắc hoa
cả mắt, Kim Phi Dao đành phải bảo Phan Dịch dừng thuyền lại, sau đó mở
phi thảm ra, ngồi lên trên, nói với ba người Phan Dịch: “Ta có một pháp
bảo phi hành có thể chở được vài người, nếu các ngươi không chê thì có
thể ngồi lên, chúng ta bay sẽ mau hơn. Nếu các ngươi cứng rắn muốn ngồi
thuyền thì ta cũng sẽ chầm chậm bay theo các ngươi, chứ cứ lắc tới lắc
lui dưới đó thực sự ta không chịu nổi.”
Ngốc tử mới không ngồi
pháp bảo phi hành mà cứng rắn ngồi thuyền nhỏ, ba người tự nhiên hớn hở
nhảy lên phi thảm. Mà chiếc thuyền thì để Phan Dịch thu nhỏ lại cất đi.
Linh cấp giới đúng là lắm ưu việt, tài liệu phong phú, đồ vật mang linh khí
có ở khắp nơi, chế tác vật dụng hàng ngày cũng thích bỏ thêm linh khí
vào. Vậy nên có vài thứ ở Vạn Tiên Thủy thành giống như Linh Lung lâu,
có thể biến nhỏ biến lớn thu vào trong túi càn khôn, bao gồm cả cái
thuyền nhỏ này, thật sự là quá mức xa xỉ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...