Kim Phi Dao bay trong không trung, lướt qua vài đảo nhỏ, chưa đợi nàng nhìn rõ ràng tình cảnh phía dưới, một cột nước đột nhiên phun ra từ trong
hồ, đánh vào người nàng. Kim Phi Dao không kịp tránh, bị cột nước đánh
trúng, quay cuồng rơi xuống hồ.
Cột nước xuất hiện chỉ là để quấy rầy Kim Phi Dao, tuy lực khá mạnh, xuất hiện lại bất ngờ nhưng không
muốn lấy mạng nàng, chỉ đánh nàng rơi từ không trung xuống. Sau khi nàng rơi vào hồ thì cột nước liền biến mất, chỉ còn một mình Kim Phi Dao
vùng vẫy trong nước.
“Tiên sư, ngài có muốn ngồi ngư xe không?
Giá rất hợp lý lại có thể đi lại hết cả hồ.” Đúng lúc này, một thanh âm
tươi ngọt vang lên bên cạnh.
Kim Phi Dao nhìn sang, ba con cá
vàng dừng ngay bên cạnh, phía sau kéo theo một chiếc thuyền nhỏ, trên
thuyền nhỏ có một cái đình hóng mát. Bốn phía của đình treo màn trúc,
bên trong có thể chứa được hai người ngồi song song. Trên đầu thuyền có
một nữ tử tú lệ khoảng hai mươi tuôi, không có tu vi.
Thấy Kim
Phi Dao không trả lời, chỉ tò mò nhìn nàng, nữ tử lạ cười, “Chắc đây là
lần đầu tiên tiên sư tới Vạn Tiên Thủy thành cho nên mới ngự bảo phi
hành, bị cột nước đánh ngã xuống. Ta chuyển cung cấp ngư xe, ngày thường vẫn đón người ở trên hồ này, bơi xung quanh hồ giới thiệu các đảo,
không biết tiên sư có muốn lên xe không? Phí tổn tùy khoảng cách, từ mấy chục toái linh đến mười khối linh thạch. Nếu như đi hết hồ thì năm mươi linh thạch hạ phẩm, như vậy thì hôm nay xe này là do tiên sư bao, muốn
đi đâu cũng được.”
Nghe nàng nói thì dường như ở đây không thể
ngự bảo phi hành, nhưng rõ ràng nàng nhìn thấy không ít tu sĩ phi hành
mà. Vừa mới nãy xong, ngay tại đây lại có hai gã tu sĩ bay qua đầu nàng, cũng không thấy có cột nước đánh bọn họ. Kim Phi Dao nghĩ bản thân mới
tới, cũng không có việc gì gấp, bao xe cũng được, vì thế nàng liền lao
ra khỏi hồ, nhảy lên ngư xe của nữ tử này.
Phía đầu xe có một tấm ván gỗ, phía sau toa xe hình vuông trải thảm rất đẹp, trên ghế cũng có
đệm dày sạch sẽ. Nhìn bộ dáng ướt sũng của mình, nạng ngại không muốn
ngồi vào bên trong, vì thế Kim Phi Dao liền ngồi trên tấm ván gỗ ngay
cạnh nữ tử, hỏi: “Ta muốn đi Thượng Tiên đảo, tuy nhiên ngươi cứ đi vòng quanh hồ, vừa đi vừa giới thiệu cho ta về Vạn Tiên Thủy thành này đi.
Tuy nhiên, trước tiên hãy nói cho ta biết, vì sao bọn họ có thể ngự bảo
phi hành còn ta lại bị cột nước quật ngã?”
“Tiên sư, những người
có thể phi hành trong không trung đều là tu sĩ Kết Đan, chỉ cần có tu vi Kết Đan là có thể không phải chịu cấm chế của Vạn hồ, tùy ý phi hành.
Còn những tu sĩ dưới Kết Đan kỳ đi đường xa đều phải dùng thuyền, còn
giữa vài đảo gần thì có người còn trực tiếp phóng qua. Pháp bảo không
hữu dụng, chỉ dùng dược là không việc gì.” Nữ tử nhẹ nhàng lôi kéo dây
thừng, ba con cá vàng đang đứng trong nước liền bắt đầu du động.
Nói như vậy Kim Phi Dao mới chú ý tới, nàng vẫn chưa từng thăm dò tu vi của những tu sĩ kia, cứ thế coi họ là tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Dù sao lúc còn ở
Nam Sơn giới thì tu sĩ Kết Đan không thích xuất môn, rất ít khi có thể
nhìn thấy tu sĩ Kết Đan ở bên ngoài, đâu có giống ở đây, tu sĩ Kết Đan
bay đầy trời? Chỉ một lát mà nàng đã nhìn thấy ít nhất bảy, tám tu sĩ.
“Ở nơi ta ở không có nhiều tu sĩ Kết Đan như vậy, bọn họ đều thích tránh
trong động phủ, cho nên ta cho rằng đó là tu sĩ Trúc Cơ.” Kim Phi Dao
cười khổ, nếu nàng không ngốc nghếch tìm một tiểu hài tử chưa dứt sữa mà tìm một người trưởng thành để hỏi thăm thì sẽ không bị cột nước đánh
ngã giữa hồ, quần áo vừa hong khô lại ướt sũng.
Nữ tử có chút tò
mò hỏi: “Chỗ tiên sư ở hẳn là rất hẻo lánh? Ở Linh cấp giới những người
thích du đãng chung quanh chính là tu sĩ Kết Đan. Mà cũng bởi vì họ du
đãng khắp nơi nên mọi công việc ở nhà đều do tu sĩ Trúc Cơ xử lý.”
Kim Phi Dao nghe xong thì kinh ngạc không thôi, bản thân đánh bậy đánh bạ
mà đi tới linh cấp giới. Cũng không biết ở giới cấp cao nhất này có để
người địa cấp giới tùy tiện tới hay không, tuy nhiên xem ra nếu nói bản
thân là người địa cấp giới thì cũng không có chỗ tốt gì. Vì thế, nàng
kìm nén kinh hỉ trong lòng, bình tĩnh nói: “Đúng vậy, chỗ ta ở rất hẻo
lãnh, là vùng khỉ ho cò gáy, tu sĩ không quá nhiều, cho nên ta mới định
đến Vạn Tiên Thủy thành kiếm ăn.”
“Nói cũng phải, Vạn Tiên Thủy
thành chúng ta là thành thị lớn nhất Bắc Thần linh giới. Hơn nữa, mỗi
năm nơi này đều có một con thuyền bay đi thần cấp giới, cho nên có không ít tu sĩ Kết Đan ở đây, nhiều hơn những nơi khác một ít.” Nữ tử cười
cười, thuận miệng nói.
Xem ra những chuyện này tất cả mọi người ở Bắc Thần Linh giới đều biết cho nên chỉ thuận miệng nói một câu. Nhưng
chính việc mà không ai không biết đó lại làm Kim Phi Dao chấn động,
không dám nhiều lời, nếu nói nhiều, chuyện mình đi tới bằng đường không
đứng đắn chắc chắn bị bại lộ.
Tuy nàng rất muốn hỏi thêm chuyện ở Bắc Thần Linh giới nhưng vì an toàn, Kim Phi Dao vẫn tránh những đề tài đó. “Đây là lần đầu ta tới Vạn Tiên Thủy thành, trước kia đã từng nghe
nói tới nhưng khi thật sự tới đây thì bản thân thật đúng là giống kẻ quê mùa, cái gì cũng không biết. Hơn nữa, ở đây có quá nhiều đảo, căn bản
không thể phân biệt được, ngươi giới thiệu giúp ta một chút đi.”
“Ha ha.” Nữ tử cười cười, cũng không giễu cợt Kim Phi Dao, nếu như ai ai
cũng quen thuộc Vạn Tiên Thủy thành thì nàng còn kiếm tiền kiểu gì? Giới thiệu về Vạn Tiên Thủy thành chính là công việc của nàng, nếu tu sĩ này cao hứng có khi nàng còn được thưởng nữa.
Nàng thanh cổ họng,
bắt đầu giới thiệu, “Hẳn là tiên sư đã nghe nói Vạn Tiên Thủy thành có
trên vạn hòn đảo, kỳ thực đấy chỉ là lời đồn thôi. Thật ra Vạn Tiên Thủy thành chỉ có tổng cộng hai ngàn sáu trăm ba mươi bảy hòn đảo, cũng
không nhiều như ngoại giới nói.”
Hai ngàn sáu trăm ba mươi bảy
đảo… Hồ này lớn đến thế nào? Kim Phi Dao không nói nên lời, nhiều đảo
như vậy, nếu không có người dẫn đường thì chắc chắn sẽ bị lạc. Tuy nhiên nàng không nói chen vào, chỉ gật đầu, nghe nữ tử tiếp tục nói.
“Những đảo đó cũng có phân loại. Những đảo không có linh khí mà diện tích nhỏ
là dành cho phàm nhân như ta ở lại. Những đảo không có linh khí nhưng
diện tích lớn thì dùng làm nơi buôn bán, nơi ở và buôn bán tách rời
nhau, vì thế chỉ cần nhìn mức độ náo nhiệt của đảo là có thể phân biệt
công năng của đảo. Còn những đảo có linh khí nồng đậm thì các gia tộc tu tiên ở, cũng có không ít đảo chuyên cho tu sĩ thuê. Còn Thượng Tiên đảo mà tiên sư muốn tới là nơi quản lý các sự vụ của thành.” Nữ tử chậm rãi nói.
Kim Phi Dao gật đầu, tiểu hài tử kia chỉ đúng đường rồi,
chỉ là không biết Vạn Tiên Thủy thành này có phải giao nộp phí vào thành hay phí ở lại không?
“Tu sĩ tới Vạn Tiên Thủy thành, việc đầu
tiên phải làm là giống như tiên sư vậy, tới Thượng Tiên đảo làm một viên nhập thành châu, sau đó thuê một chỗ để ở lại, lại mua một tấm bản đồ
của Vạn Tiên Thủy thành. Có bản đồ rồi thì ai cũng có thể thoải mái tìm
được nơi muốn đi. Ta có biết một người bán bản đồ, bản đồ hắn làm ngoài
tên đảo ra thì còn có thông tin về các tu tiên gia tộc trên các đảo,
ngay cả các cửa hàng cũng có dấu hiệu. Hơn nữa lại không đắt, chỉ hai
trăm linh thạch hạ phẩm một tấm.” Nữ tử giảng giải, không quên giới
thiệu sinh ý cho người quen.
“Vậy thì mua một tấm là được.” Kim
Phi Dao thoải mái đáp. Bản đồ đúng là cần thiết, chỉ là giá hàng nơi này cũng quá kinh người, sao vừa mở miệng đã là mấy chục đến hơn trăm linh
thạch rồi? Ở Nam Sơn giới, ai dám bán một tấm bản đồ với giá hai trăm
linh thạch? Chẳng lẽ là khi dễ ta chưa từng tới đây nên cố ý cắt cổ ta?
Tuy nhiên, đối với nàng mà nói thì ngần ấy cũng chỉ là chút tiền lẻ, chỉ cần ít gây ra phiền toái là được.
Sau khi quần áo khô, Kim Phi
Dao liền ngồi lên đệm mềm trong xe, đột nhiên nhớ tới Đại Nữu và Niệm
Khê đã hơn một năm chưa được ra ngoài phơi nắng, mà đồ ăn cũng đã hết,
nàng liền bảo nữ tử tên Tiểu Mang này mau chóng đưa tới chỗ bán đồ ăn.
Yêu cầu không cao, chỉ cần nơi rộng rãi một chút, hàng vỉa hè cũng không quan trọng.
Nghe vậy, Tiểu Mang nhìn xung quanh, gần đây chỉ có
một hòn đảo buôn bán của phàm nhân là Hạ Thất đảo, hơi do dự, không biết đưa tiên sư tới nơi đó có bị trách cứ không. Nàng nói với Kim Phi Dao:
“Tiên sư, hay là đi thêm chút nữa, phía trước có Phong đảo có một tửu
lâu không tệ. Gần đây chỉ có ở Hạ Thất đảo là bán đồ ăn, nhưng đảo nghèo nàn, chỉ có đồ ăn bán cho ngư dân, ta không dám đưa tiên sư tới đó.”
“Không cần, tới đảo này đi, còn chậm nữa ta sợ đói chết người mất.” Kim Phi
Dao không nói hai lời, lập tức bảo nàng tới đó. Vào tửu lâu cao cấp làm
gì, ba tên trong kia đói bụng đã lâu, Niệm Khê thì thôi không tính, còn
Mập Mạp và Đại Nữu thì sức ăn lớn chết người. Rẻ là tốt, mua đồ rẻ cho
bọn nó nhét no bụng, sau đó ta sẽ một mình tới tửu lâu cao cấp ăn uống.
“Vậy ta sẽ đưa tiên sư tới đó.” Thấy bộ dáng gấp gáp của Kim Phi Dao, nàng
vạn phần khó hiểu điều khiển cá vàng bơi tới Hạ Thất đảo.
Hạ Thất đảo là một tiểu đảo chừng mười mẫu, trên đảo có mấy cửa hàng, còn có
một quán thu mua cá của ngư dân ở bến tàu. Quán cơm duy nhất trên đảo
nằm ngay cạnh bến tàu, là một căn lều tồi tàn, chỉ có ba cái bàn. Lúc
này đã qua giờ cơm, trong quán vắng tanh, chỉ có một đôi vợ chồng già
đang rửa bát đũa.
Tiểu Mang đưa Kim Phi Dao tới bến tàu, chung
quanh có bảy, tám thuyền cá nhỏ, các ngư dân đang hưởng thụ chút rảnh
rỗi buổi trưa. Xe cá vàng ngừng lại ở đây khiến tất cả mọi người cảm
thấy kỳ quái, tất cả quay sang nhìn Tiểu Mang và Kim Phi Dao.
Tiểu Mang bất an dẫn Kim Phi Dao vào quán cơm, cúi đầu sợ Kim Phi Dao tức
giận mà không biết rằng Kim Phi Dao thấy quán cơm này đơn sơ như vậy thì trong lòng mừng thầm, nói với đôi vợ chồng đang đứng lăng lăng một bên: “Mau mang cơm và đồ ăn lên, trong tiệm có gì ăn được thì mang lên hết
cho ta.”
Đôi vợ chồng già ngẩn người, không dám đi làm, ai mà dám đưa cho tiên sư loại cơm rau dưa này, nếu tiên sư nổi nóng thì đừng
nghĩ đến chuyện mở tiệm nữa.
“A, sao lại không đi làm? Chẳng lẽ các ngươi đã đóng cửa?” Kim Phi Dao nhìn hai người đang sững sờ ở kia, khó hiểu hỏi.
Thấy nàng không ghét bỏ nơi này, thực sự muốn ăn uống ở đây, Tiểu Mang vội
nói; “Tiên sư không ghét nơi này của các ngươi, mau mang đồ ăn lên, mau
chút.”
Đôi vợ chồng già lúc này mới tin tiên sư thật sự muốn ăn
cơm ở đây, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang chạy đi, bắt đầu nấu
nướng
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...