Bên trong Linh Đan Các, Từ Phúc đã chuẩn bị nguyên liệu để luyện đan.
Đó là cây linh thảo, được Từ Phúc lấy ra hơn ba mươi loại, trong đó có rất nhiều loại mà Diệp Thành chưa bao giờ nhìn thấy.
Diệp Thành không khỏi suýt xoa, chỉ hơn ba mươi loại linh thảo này nhưng hắn có thể tưởng tượng ra quá trình luyện đan phức tạp thế nào, so với luyện đan, luyện chế linh dịch thật sự dễ hơn rất nhiều.
“Cái quan trọng nhất trong luyện đan chính là linh hồn lực, tiếp theo mới là kiểm soát ngọn lửa”, Từ Phúc vừa sắp xếp linh thảo vừa phổ cập kiến thức về luyện đan cho Diệp Thành.
“Ngươi có điều kiện ưu việt đối với việc luyện đan, vì linh hồn lực của ngươi cao hơn tu vi một tầng”.
“Còn chân hoả của ngươi lại có linh trí, tương thông với ý niệm của ngươi, có thể kiểm soát tốt hoả diệm, đây là việc rất quan trọng trong quá trình luyện đan”.
Nói tới đây, Từ Phúc lại nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt đầy ý tứ: “Cho nên, ngươi rất phù hợp làm luyện đan sư”.
“Luyện đan sư? Con sao?”, Diệp Thành lặng người.
“Ngươi có tư chất hơn người, điều kiện ưu ái, không làm luyện đan sư đúng là uổng phí”, Từ Phúc nói rồi lại một lần nữa đem mười mấy cây linh thảo ra, “dựa vào tư chất của ngươi thì có khả năng vượt qua lão già Đan Thần kia”.
“Đan thần?”, Diệp Thành ngạc nhiên.
Một người chuyên làm tình báo như hắn sao có thể không biết tới danh hiệu đan thần được, đó chính là luyện đan sư nổi tiếng nhất Đại Sở, không thuộc một thế lực nào, nhưng lại là một sự tồn tại mà không thế lực nào dám đụng tới.
Sao Diệp Thành có thể ngờ nổi Từ Phúc lại nói mình có thể vượt qua Đan Thần được.
“Thế nào tiểu tử, ngươi có hứng thú làm một luyện đan sư không?”, Từ Phúc nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt hứng thú.
“Muốn, đương nhiên muốn ạ”, Diệp Thành không cần nghĩ mà trả lời luôn.
Nghề luyện đan sư quá cao quý, trong Đại Sở rộng lớn này luyện đan sư rất ít, đều được các bên cung phụng như tổ tông, nếu như trở thành luyện đan sư thì tiền đồ nhất định sẽ rất rạng rỡ.
Có được đáp án mà mình muốn, Từ Phúc bèn tới bên lư luyện đan.
“Ta dạy ngươi luyện chế một loại đan dược, nhìn cho kỹ, ta chỉ làm một lần”, Từ Phúc nói rồi nổi lửa bên dưới lư đan.
Phù!
Đột nhiên, ngọn lửa màu tìm bên trong lư luyện đan cháy bùng lên, đến cả những hình thù tứ thần thú bên trên lư luyện đan cũng theo đó mà sáng lên.
Sau đó Từ Phúc phất đại bào, đem năm cây linh thảo cho vào trong lư luyện đan, sau đó thủ pháp rất thuần thục, kiểm soát địa hoả để luyện ra tinh hoa từ bên trong, trong thời gian này, ông ta liên tiếp cho từng cây linh thảo vào trong lư.
Ở bên, Diệp Thành tĩnh lặng quan sát, mỗi một động tác của Từ Phúc hắn đều ghi nhớ thật kỹ, đây là cả một quá trình rất dài.
Không biết từ bao giờ, trong Linh Đan Các toả ra mùi hương liệu thơm nồng.
“Xuất đan”, sau khi Từ Phúc dứt lời, ông ta vỗ vào lư luyện đan, một viên linh đan màu tím bay ra ngoài được ông ta nắm trong lòng bàn tay.
Thấy vậy, Diệp Thành hoang mang đi tới, mắt sáng lên nhìn đan dược trong tay Từ Phúc.
Diệp Thành ho hắng một tiếng, hắn gại mũi: “Con mới biết cách đây mấy ngày, con và Hùng Nhị có tới chợ đen U Minh, con cũng nghe người ta nói thôi”.
Từ Phúc thu lại ánh mắt thăm dò, ông ta vẫn trả lời câu hỏi của Diệp Thành: “Thiên Tịch Đan là linh đan có đẳng cấp cao nhất mà ta biết, nếu tính theo số vân thì nó có sáu vân”.
.
ngôn tình sủng
“Thiên Tịch Đan rất khó luyện chế sao ạ?”, Diệp Thành thắc mắc, “tiền bối Đan Thần lợi hại như vậy mà cũng không luyện ra sao ạ?”
Từ Phúc nhìn Diệp Thành không mấy dễ chịu: “Mỗi một loại linh đan đều có đan phương tương ứng, không có đan phương của Thiên Tịch Đan, cho dù là Đan Thần cũng không biết luyện chế thế nào, mà kể cả có đan phương thì ta e rằng cũng không tìm đủ được linh thảo cần cho quá trình luyện chế Thiên Tịch Đan”..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...