Trên đại điện uy nghiêm lạnh lẽo đông kín người, người nào người nấy đều chỉ chỉ trỏ trỏ về phía trung tâm, thậm chí còn buông lời mắng nhiếc hằn học.
Ở phía trung tâm của đại điện, Diệp Thành đứng thẳng như thạch bài, vẻ mặt hắn thản nhiên, không nói lời nào nhưng hắn đã nghĩ thông rất nhiều chuyện.
Mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay không phải là ngẫu nhiên mà có kẻ âm mưu, mục đích hãm hại hắn.
Hơi nghiêng đầu sang, Diệp Thành trông thấy Từ Minh với điệu cười xảo quyệt trong đám người.
Diệp Thành lại nhìn xuống tấm thẻ bài treo trên hông Từ Minh, trên thẻ bài khắc ba chữ Địa Dương Phong mặc dù không quá lớn nhưng đủ khiến hắn nhìn rõ và thấy chướng mắt.
Diệp Thành có thể nhận ra đây chính là âm mưu mà Địa Dương Phong muốn nhằm vào hắn.
Dù là vậy hắn vẫn không nói một lời, chỉ lặng lẽ nhìn Doãn Chí Bình ở phía xa.
“Sư tôn bế quan rồi, việc ngày hôm nay sẽ do ta xử lý”, Doãn Chí Bình thong dong phẩy phẩy quạt xếp, bộ dạng oai phong lẫm liệt, chỉ là khi nhìn Diệp Thành khoé miệng hắn lại nhếch lên nở nụ cười giễu cợt.
“Cố ý làm hại đệ tử đồng môn, Diệp Thành, ngươi có nhận tội không?”
“Không phủ nhận”, Diệp Thành lạnh giọng, không hề giải thích, hắn biết đây là âm mưu, nói nhiều cũng phí lời.
“Nói vậy là ngươi nhận tội rồi?”
“Đã nhận tội thì tốt, theo điều thứ chín của môn quy, cố ý làm hại đệ tử đồng môn sẽ phải chịu đánh bằng roi lửa, lập tức chấp hành”.
“Roi lửa?”, nghe từ này, các đệ tử trong đại điện nuốt nước bọt giống như thể biết được hình phạt này khủng khiếp đến mức nào.
“Lần này Diệp Thành không thoát nổi rồi”.
“Ngươi nói xem hắn chịu được mấy roi?”
Cùng với tiếng xôn xao bàn tán vang lên, hai bên lập tức có đệ tử của Giới Luật Đường tiến lên phía trước, dùng xích sắt xích Diệp Thành lên giá, phần y phục phía trên của hắn lập tức bị lột ra.
Ngay sau đó, một chiếc roi da với lửa cháy rực được lôi ra.
“Diệp sư đệ, nếu đau thì cứ kêu lên”, Doãn Chí Bình nhận lấy roi lửa, mắt hắn mang theo nụ cười giảo hoạt.
“Không phải nhiều lời, ra tay đi”.
Nghe vậy, Doãn Chí Bình hắng giọng, hắn lập tức giơ roi lửa lên, quật thật mạnh vào người Diệp Thành.
Vút!
Âm thanh chiếc roi lửa quất lên người Diệp Thành vang lên chói tai.
Cơn đau đớn tê dại thấu tận xương tuỷ, Diệp Thành có vẻ như đã đánh giá thấp hình phạt bằng roi này.
Chiếc roi lửa trong tay Doãn Chí Bình rõ ràng không hề đơn giản, một roi quất xuống đã khiến da thịt của Diệp Thành rách toạc, vệt máu hiện ra rõ ràng.
Có điều như vậy vẫn chưa hết, Diệp Thành vẫn nghiến răng không kêu nửa lời.
“Rất tốt, có chí khí đấy”, thấy Diệp Thành không kêu đau, Doãn Chí Bình lại bật cười lạnh lùng, càng thêm hăng hơn.
Chiếc roi lửa trong tay hắn không ngừng quất vào người Diệp Thành.
Vút!
Vút!
Vút!
Âm thanh chiếc roi da quật xuống không ngừng, vệt máu trên người Diệp Thành cũng ngày một nhiều lên.
“Đáng đời, đây chính là kết cục đối đầu với Địa Dương Phong”, trong đám người, Từ Minh cười tôi độc.
“Cố ý làm hại đệ tử đồng môn, đáng chịu phạt”.
“Đều do hắn tự chuốc vào thân, không thể trách người khác được”.
Doãn Chí Bình có vẻ như đã nhận được món hời hậu hĩnh từ Địa Dương Phong, ra tay không chút nương tình.
Chiếc roi lửa trong tay hắn như con rắn bò lê, từng roi quất xuống khiến Diệp Thành bắn vọt máu ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, trên cơ thể Diệp Thành đã đầy vết thương sâu, máu tươi rỉ ra chảy tí tách dưới đất, cảnh tượng khiến người ta nhìn mà không khỏi xót xa.
Chỉ là từ đầu tới cuối, hắn không hề kêu đau đớn.
“Ta xem ngươi có thể nhịn tới bao giờ”, thấy Diệp Thành từ đầu tới cuối không hề kêu đau, Doãn Chí Bình lại càng khó chịu, hắn điên cuồng vung roi lửa, muốn nghe thấy tiếng Diệp Thành kêu đau mới thôi.
Vút! Vút!
Vút!
Doãn Chí Bình càng đánh càng hăng máu.
Là người trông coi giới luật đường, hắn đương nhiên biết rõ sự khủng khiếp của hình phạt roi lửa, đừng nói là cảnh giới Ngưng Khí, đến cả cảnh giới Nhân Nguyên cũng rất khó có thể chịu nổi một trăm roi, còn Diệp Thành trước mặt không hề kêu đau dù đã bị đánh một trăm roi, điều này khiến Doãn Chí Bình không khỏi kinh ngạc.
“Đây…đây là roi thứ bao nhiêu rồi?”, xung quanh có người khẽ hỏi, nơi này cũng có những đệ tử có lòng tốt, thấy Diệp Thành bị đánh như vậy thì không khỏi thương cảm.
“Roi thứ một trăm linh tám”.
“Chịu một trăm linh tám roi mà không chết, cơ thể của hắn không phải bằng thịt chứ?”
“Không hề kêu lên tiếng nào”.
Vút!
“Thả hắn xuống”, kể cả là Doãn Chí Bình thì cũng thở không đều, hắn đánh đến mức hơi thở gấp gáp, mồ hôi nhễ nhại.
Diệp Thành cuối cùng cũng được giải thoát khỏi gông cùm, hắn lảo đảo, loạng choạng một hồi nhưng không hề ngã ra đất.
“Ta đi được chưa?”, Diệp Thành ngẩng mặt, lạnh lùng nhếch miệng cười nhìn Doãn Chí Bình.
“Tuỳ ngươi”, Doãn Chí Bình hít vào một hơi thật sâu nhưng vẫn xua tay.
Diệp Thành nhìn xung quanh, ánh mắt hắn như hàn băng, hắn lảo đảo bước qua, cứ thế đi thẳng ra khỏi đại điện, đằng sau hắn là một chuỗi những vết máu hình bàn chân.
Vừa ra khỏi đại điện, Trương Phong Niên đã hớt hải chạy tới.
“Cháu ơi”, lão già Trương Phong Niên run tay, định đỡ Diệp Thành nhưng không biết đỡ vào vị trí nào vì trên người Diệp Thành toàn máu là máu, ông ta sợ chỉ một hành động nào đó bất cẩn của mình sẽ khiến Diệp Thành đau đớn.
“Ông à, da cháu dày, không chết được đâu”, Diệp Thành nở nụ cười.
Mặc dù nói vậy nhưng đôi mắt hắn bắt đầu mơ màng, hắn lắc lư một hồi cuối cùng cũng ngã ra đất.
Trương Phong Niên tiến lên trước kéo Diệp Thành dậy rồi khom người cõng hắn lên lưng.
“Cháu à, chúng ta về nhà thôi”.
“Ông à, ông nói đúng, mọi chuyện cần nhất là nhẫn nại, nhưng người yếu đuối thì đáng bị bắt nạt, vậy cháu thà đi con đường gian khổ một chút, vết thương bọn họ để lại trên người cháu rồi sẽ có ngày Diệp Thành cháu bắt bọn họ trả lại gấp trăm lần”.
Diệp Thành bất giác hôn mê ngất lịm đi.
Trong cơn mộng mị, Diệp Thành cảm nhận được sống lưng chòng chành của Trương Phong Niên, hắn có thể nhận ra Trương Phong Niên vất vả thế nào mới có thể đưa được hắn về tới Tiểu Linh Viên, hắn cũng cảm nhận được rõ ràng Trương Phong Niên đang lau vết thương trên cơ thể hắn.
Mỗi lần hắn tỉnh dậy trời đã lại về đêm.
Cơn đau đớn toàn thân vẫn không hề nguôi, chiếc roi lửa thật dị thường, dù hắn dùng chân khí dưỡng thương nhưng vẫn khó có thể làm dịu cơn đau đớn tới tận xương tuỷ.
“Đợi đấy cho ông mày”, Diệp Thành hắng giọng.
Hắn cố gắng chịu đựng mọi đau đớn, ngồi khoanh chân trên giường.
Chẳng mấy chốc, trong cơ thể hắn vang lên những âm thanh rắc rắc của tiếng xương.
Môn pháp Man Hoang Luyện Thể lại lần nữa xoay chuyển.
“Man Hoang Luyện Thể, quả là bá đạo”, Diệp Thành bật cười, nhảy ra khỏi giường trúc, chạy ra khỏi phòng.
Tới giữa Tiểu Linh Viên, hắn tung ra một đấm thật mạnh, sau đó quay người.
Sau khi luyện thể, lại uống Ngọc Linh Dịch, cở thể của hắn dồi dào sinh lực, tuyệt kỹ chiến đấu gần của Thú Tâm Nộ lập tức được thi triển làm dãn gân cốt cứng ngắc của cơ thể.
Mỗi một
.