Tiên Võ Đế Vương

Thấy vậy, Sở Huyên tạm thời bình tĩnh thu lại suy nghĩ, cùng Sở Linh tiếp tục cuộc đại chiến.

Phụt! Phụt!

Trong hư không là màn mưa máu không ngớt, Đạo Huyền Chân Nhân bị thương, phần ngực bị lão già mặc đồ đen kia chỉ điểm đâm thủng trào máu, Bàng Đại Xuyên mặc dù phòng ngự bá đạo nhưng binh khí bản mệnh cũng bị đánh tan nát, phản phệ khủng khiếp khiến linh hồn ông ta bị thương trầm trọng.

Còn Sở Huyên và Sở Linh cũng không khá hơn là bao, cả hai người máu me đầm đìa.

Đặc biệt là Sở Linh, liên tiếp thi triển bí pháp linh hồn nhưng cô lại dựa vào linh hồn thần thông và nó không hề có tác dụng với xác chết dị thường của lão già kia vì lão ta không có linh hồn.

“Cứ vậy sớm muộn rồi cũng sẽ bị hao kiệt đến chết mất”, thấy mấy người phía Sở Huyên không ngừng trọng thương, đôi mắt Diệp Thành hằn lên từng đường vân máu, hắn vốn dĩ bị kết giới Cửu Minh trói buộc lại bị xác chết ở cảnh giới Chuẩn Thiên chặn lại thế này, hắn có thể tưởng tượng được nếu không có ứng cứu từ bên ngoài thì bọn họ đều phải bỏ mạng tại đây.


Nghĩ vậy, hắn lại nghiến răng, cố gắng hết sức có thể đứng dậy trong trạng thái chòng chành. Hắn biết rằng nếu dùng đòn công kích thông thường thì sẽ không có tác dụng với xác chết dị thường kia, thế nhưng Tiên Luân Cấm Thuật có lẽ lại khác.

“Có lẽ tên ăn hại như mình vẫn còn có chút tác dụng”, Diệp Thành đứng dậy, chốc chốc lại chao đảo có vẻ như giây phút sau đó hắn rất có khả năng sẽ ngã dụi ra đất: “Không biết hoả diệm Thiên Chiếu có thể thiêu đốt lão ta thành hư vô không?”

Đúng vậy, hắn cũng không dám khẳng định hoả diệm thiên chiếu có tác dụng với xác chết kia hay không, hắn thậm chí còn không biết trạng thái của mình lúc này gay go thế nào….còn có thể sử dụng tới Tiên Luân cấm thuật hay không.

Thế nhưng có một điểm hắn có thể chắc chắn rằng một khi hi sinh tuổi thọ để sử dụng Tiên Luân cấm thuật thì hắn rất có khả năng sẽ chết ngay tại chỗ vì vết thương của hắn quá nặng hoặc hắn đã không thể còn mạng để đấu chọi lại với phản phệ của Tiên Luân cấm thuật nữa.

“Cho dù thế nào thì cũng phải thử”, Diệp Thành lau đi vết máu nơi khoé miệng, hắn lảo đảo bước đi về phía đang diễn ra đại chiến.

Có lẽ trận đại chiến trong hư không quá khốc liệt, ánh mắt của mấy người phía Tư Đồ Nam đều tập trung về phía đó nên khi Diệp Thành rời đi bọn họ cũng không hề nhận ra, và khi bọn họ nhận ra thì cũng đã quá muộn.


Phía đó, Diệp Thành chao đảo người cố gắng đứng vững, hắn ngẩng mặt, ở khoảng cách cả trăm trượng trong hư không, hắn nhìn chằm chằm vào giữa trán lão già mặc đồ đen sau đó thầm mở Tiên Luân Nhãn.

Có điều hắn vừa chuẩn bị hi sinh tuổi thọ thì trong đầu vang lên một giọng nói khiến hắn loạng choạng suýt chút nữa thì ngã ra, mũi và miệng trào máu, khuôn mặt vốn dĩ đã không còn chút sắc của hắn đột nhiên trở nên tái nhợt.

Không chỉ có vậy, việc cố gắng sử dụng Tiên Luân Nhãn cũng khiến đầu nhắn như muốn nổ tung, đến cả tầm nhìn ở mắt trái cũng mơ hồ.

“Tiên Luân Nhãn, cầu xin mày, giúp tao lần nữa”, Diệp Thành mờ mắt nhưng trong lòng vẫn thầm gào thét.

Phụt! Phụt!

Khi Diệp Thành còn đang cố gắng hít thở thì trong không trung lại có máu tươi bắn vọt ra, Bàng Đại Xuyên suýt chút nữa bị một chưởng của lão già mặc đồ đen đánh tàn phế, còn phần ngực của Đạo Huyền Chân Nhân cũng bị đánh gẫy mất vài đoạn gân. Sở Huyên bị đâm xuyên vai, vai sau của Sở Linh bị chém tạo ra một đường máu dài và sâu.

“Thân thể không chết sao?”, cả bốn người hợp lại nhưng đều phun ra máu.

“Giúp…giúp con bao vây giữ lão ta lại”, khi cả bốn người cau mày, bên dưới liền vang lên giọng nói gắng gượng của Diệp Thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui