Diệp Thành không lùi về sau, kiếm Xích Tiêu trong tay vung lên, xung quanh kiếm khí vang lên từng âm thanh vút vút, kiếm trận phòng ngự Thiên Canh hiện ra.
Bang, bang, keng!
Kiếm trận của Bạch Dực điên cuồng công kích Thiên Canh Kiếm Trận tạo ra từng đốm lửa, thế nhưng điều khiến tất cả mọi người phải bất ngờ đó chính là kiếm trận của tu sĩ ở cảnh giới Chân Dương lại không thể công phá kiếm trận phòng ngự của Diệp Thành.
“Đến lượt ta”, Diệp Thành lạnh giọng, kiếm Xích Tiêu chĩa vào Bạch Dực, Thiên Canh Kiếm Trận ở thế phòng ngự trở thành kiếm trận ở thế tấn công, vả lại từng đường kiếm khí vô tình với số lượng khủng khiếp khiến Bạch Dực cảm thấy rợn người.
Nói thì lâu nhưng mọi thứ lại xảy ra rất nhanh.
Bạch Dực phòng thủ, một tay kết ấn ngưng tụ ra một cái thuẫn giáp to dày.
Bang, bang, keng!
Kiếm khí của Thiên Canh Kiếm Trận lần lượt đánh vào thuẫn giáp kia, mỗi một đường kiếm khí để lại vết kiếm hằn sâu trên thuẫn giáp. Không tới hai hơi thở, thuẫn giáp của Bạch Dực đã xuất hiện vết nứt.
“Phá cho ta”, Diệp Thành lao tới tung chưởng Bát hoang bá đạo đánh vào thuẫn giáp kia.
Tách!
Ngay sau đó, âm thanh chói tai vang vọng tứ phía, thuẫn giáp kiên cố của Bạch Dực bị quyền chưởng của Diệp Thành làm cho tan nát, kể cả là Bạch Dực thì cũng gặp phản phệ lùi về sau, cứ một bước lùi là để lại dấu chân trên chiến đài.
Bát hoang!
Khi mọi người còn đang kinh ngạc, Diệp Thành tiếp tục tấn công, khí huyết sục sôi khiến Bạch Dực tưởng rằng kẻ tấn công mình ở phía đối diện không phải con người mà là mãnh thú.
Rầm! Bịch!
Trên chiến đài liên tục vang lên âm thanh rất lớn. Bạch Dực càng thảm hại hơn bao giờ hết, hắn bị chưởng Bát Hoang của Diệp Thành đánh tới rìa chiến đài, cho dù hắn có bao nhiêu bí thuật trong người nhưng khi đối diện với Diệp Thành, căn bản đều không là gì cả, mỗi lần ra tay đều bị Diệp Thành công phá.
Phụt!
Sau dòng máu phun trào lên cao, phần vai Bạch Dực bị nhất chỉ của Diệp Thành chọc thủng trào máu.
Cho tới lúc này Bạch Dực mới đứng vững, cơ thể máu me be bét, đầu tóc rối bời, sắc mặt hắn giữ giằn như ma quỷ. Trận đại chiến từ khi bắt đầu tới bây giờ hắn đều bị chèn ép, chưa tới hai mươi hiệp đã lép vế thấy rõ.
Thấy Bạch Dực không ngừng lùi về sau, tiếng trầm trồ bên dưới lại vang lên: “Tên tiểu tử Diệp Thành đó làm thế nào vậy? Hắn ở cảnh giới Nhân Nguyên sao?”
“Tên đó rất dị thường”, Gia Cát Vũ trước đó mong mỏi xem Diệp Thành quyết đấu cũng sững người.
“May mắn thôi”, Bích Du vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng có thể thấy, thần sắc của cô thêm phần kinh ngạc, khoảng cách là cả một cảnh giới lớn như vậy, ấy thế mà chiếm được thế thượng phong, nếu đổi lại là cô ta thì cô ta cũng không thể làm được.
“Ta nói mà, hắn không thể yếu như vậy được”, so với Bích Du thì Thượng Quan Ngọc Nhi từ đầu tới cuối đều không hề nghi ngờ về thực lực của Diệp Thành, có thể thoát khỏi bàn tay của một kẻ với tu vi Không Minh tầng thứ tám thì tên này đương nhiên khác thường.
“Muội nói này, tên đồ đệ này của tỷ thật khiến người ta phải kinh ngạc”, phía Hằng Nhạc Tông, mấy người phía Sở Linh tấm tắc nhìn Diệp Thành trên chiến đài rồi lại nhìn sang Sở Huyên: “Cách nhau cả một cảnh giới như vậy mà có thể lấn lướt được người ta, hắn đúng là khác người”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...