Trong lúc hắn còn đang ngỡ ngàng thì cánh tay hắn đã bị đôi bàn tay khác nắm chặt, và đôi chân rời khỏi
mặt đất, cả cơ thể bị nhấc bổng lên.
Thấy vậy, người của Hằng Nhạc Tông thật sự không nỡ nhìn cảnh tượng này, vì Diệp Thành lại bắt đầu thi triển tuyệt kỹ của mình.
Bịch!
Chiến đài vang lên âm thanh kinh người khiến tất cả mọi người còn đang thẫn thờ thì giật mình, đợi khi tất cả đưa mắt nhìn thì tim không khỏi đập thình thịch.
Trên chiến đài, Tiết Ẩn ăn một bạt đau đớn, bị Diệp Thành nhấc bổng lên rồi quật xuống chiến đài. Chiến đài rắn chắc in hằn hình người.
Phụt!
Tiết Ẩn phun ra luồng máu cao hơn ba trượng, lục phủ ngũ tạng lộn nhào cả lên, xương cốt toàn thân không biết gãy bao nhiêu đoạn.
“Không thể nào…”, Tiết Ẩn muốn nói gì đó nhưng vừa mở miệng thì chỉ có máu trào ra, vả lại hắn còn chưa kịp nhìn Diệp Thành thì lại phát hiện cơ thể mình lần nữa rời khỏi mặt đất.
“Vừa rồi ta thấy ngươi ngông cuồng lắm mà, tiểu gia ta đây phải đưa ngươi lên trời chơi”, sau tiếng gằn phẫn nộ của Diệp Thành, khí và lực toàn thân hắn kết hợp, sức mạnh hung hãn khiến Tiết Ẩn bay ra khỏi chiến đài.
Woa…!
Lúc này, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt di chuyển theo phương hướng bay của Tiết Ẩn.
Nhìn về phía Tiết Ẩn, cả cơ thể hắn như con diều đứt dây bay khỏi chiến đài.
Rầm!
Ngay sau đó, tiếng động lớn vang lên, tảng đá long lanh phát sáng sau khi bị cơ thể Tiết Ẩn ngã vào thì nứt lìa.
Tất cả chìm vào im lặng.
“Bại…bại rồi sao?”, không biết từ bao giờ, cũng không biết là ai khẽ giọng hỏi thăm dò phá vỡ bầu không khí yên lặng nơi đây.
“Nhanh…nhanh quá”, Tư Đồ Tấn và Thượng Quan Bác lần lượt há hốc miệng.
“Ta…ta còn chưa kịp phản ứng lại thì người người đã bay đi rồi”, trên vị trí ngồi, mấy người phía Tư Đồ Nam kinh ngạc nhìn lên chiến đài, những đệ tử khác mãi rồi mới hồi phục về trạng thái ban đầu.
“Muội nói này, tên đồ đệ này của tỷ thành tinh rồi sao?”, Sở Linh kinh ngạc nhìn lên chiến đài.
“Thành tinh rồi”, Sở Huyên cũng há hốc miệng, thần sắc hết sức thú vị.
“Không thể nào”, phía khó chấp nhận sự thật nhất là người của Chính Dương Tông, một tên đệ tử chân truyền có thuật ẩn thân mà lại bại một cách nhanh chóng như vậy khiến bọn họ nhất thời không kịp phản ứng lại.
Phản công, một cuộc phản công kinh hoàng.
Lúc này ánh mắt mọi người đều mang theo rất nhiều cảm xúc, ban đầu họ tưởng là một trận đấu chẳng có gì ngạc nhiên, nhưng không ngờ lại kết thúc nhanh đến vậy, mà người thắng cuộc lại là người mà họ coi thường nhất.
Ai cũng biết Diệp Thành chỉ ở cảnh giới Nhân Nguyên, mà Tiết Ẩn ở cảnh giới Chân Dương, hơn nữa vừa lên hắn ta đã ẩn thân, khi hiện thân lần nữa còn là do bị Diệp Thành tát mà xuất hiện.
Dưới khán đài đã có đệ tử của Chính Dương Tông chạy tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...