Tiên Võ Đế Vương


Bịch!
Một chưởng được đánh ra, Dương Húc không hề di chuyển nhưng Thạch Nham lại bị ảnh hưởng lùi về sau bảy, tám trượng.

Cùng là đệ tử chân truyền nhưng Dương Húc xếp thứ sáu ở Thanh Vân Tông, Thạch Nham xếp thứ chín ở Hằng Nhạc Tông, khoảng cách là ba bậc, có điều khoảng cách thực lực lại quá xa.

Thanh Vân Kiếm Quyết!
Thạch Nham còn chưa đứng vững thì Dương Húc đã sát phạt lên phía trước như bóng ma, một nhát kiếm dài chém ra với uy lực không hề vừa.
Nham Thuẫn!
Thạch Nham lập tức kết ấn, phía trước hắn có một tấm thuẫn ngưng tụ ra.

Keng! Bang!
Hai âm thanh lần lượt vang lên, Thạch Nham vừa ngưng tụ ra thạch thuẫn thì liền bị Dương Húc đâm xuyên, Thạch Nham lại lần nữa lùi về sau, trên bả vai còn có vết thương hằn sâu.

“Căn bản không cùng một đẳng cấp”, trên vị trí ngồi, Diệp Thành nắm chặt tay, nếu không phải trận quyết đấu không cho phép kẻ thứ ba tham gia thì hắn đã xông lên chiến đài đánh cho tên đệ tử kia của Thanh Vân Tông nằm một đống rồi.


Bịch! Bịch!
Trên chiến đài, cả hai liên tục thi triển bí pháp, thân ảnh cực kỳ nhanh, trận chiến trên chiến đài sục sôi, thế nhưng Thạch Nham từ đầu tới cuối đều yếu thế hơn, bị Dương Húc liên tiếp chèn ép.

Trận đại chiến diễn ra chưa được bao lâu mà máu tươi đã nhuốm đỏ chiến đài.

Haiz!
Phía Hằng Nhạc Tông vang lên tiếng thở dài.

So với bọn họ thì Công Tôn Trí của Thanh Vân Tông mặt mày tươi tắn hơn hẳn.

Trận đại chiến không cân sức đương nhiên có kết quả như đã định trước, Thạch Nham kiên trì không nổi hai mươi chiêu đã bị đánh bại.

“Tiểu Nham Tử”, Tư Đồ Nam vội vàng di chuyển tới đỡ lấy Thạch Nham đưa hắn về vị trí của Hằng Nhạc Tông.


“Ta bất lực rồi”, Thạch Nham vừa xoa vết máu vừa áy náy nhìn mấy người phía Dương Đỉnh Thiên.

“Thắng bại là chuyện thường tình, không sao”, Dương Đỉnh Thiên mỉm cười, bàn tay đặt lên người Thạch Nham, linh lực dồi dào được đẩy vào cơ thể Thạch Nham.

Trận chiến tiếp theo không liên quan gì đến Hằng Nhạc Tông, đây là trận chiến giữa các đệ tử của Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông, cả hai tên đều có thực lực ngang nhau nên trận đấu diễn ra hết sức căng thẳng.

Mặc dù chỉ quan sát trận đấu nhưng Diệp Thành cũng không ngồi yên, mắt hắn trợn tròn đảo đi đảo lại.

Tiên Luân Nhãn được mở, chỉ cần là bí thuật mạnh của cả hai bên dùng trong trận đấu đều được Tiên Luân Nhãn ghi lại, sau đó diễn tiến lại.

“Không học thì uổng phí, cơ hội tốt thế này kia mà”, Diệp Thành không bỏ qua bất cứ một bí thuật nào.

Một trận đấu đánh gần nửa canh giờ mới kết thúc, phần thắng đương nhiên thuộc về Chính Dương Tông.

Trận chiến tiếp theo chính là trận chiến giữa Thanh Vân Tông và Chính Dương Tông.

Nói ra thì cũng trùng hợp, cả hai tên này đều có thứ tự ngang nhau, đều là đệ tử xếp thứ chín, có điều nói về thực lực thì đệ tử của Thanh Vân Tông vẫn cao hơn một chút.

Thế nhưng điều khiến Diệp Thành phải bất ngờ đó chính là giây phút sau khi trận quyết đấu vừa bắt đầu, tên đệ tử kia của Chính Dương Tông đã biến mất trước mặt tất cả mọi người..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui