Tiên Võ Đế Vương


“Bắt được chưa?”, Thành Côn tối sầm mặt nhìn Ngô Trường Thanh.

“Tốc độ của hắn quá nhanh nên dã chạy ra khỏi Chính Dương Tông rồi”.

“Đã biết là ai chưa?”
“Hắn ta ở trạng thái ẩn thân nên đệ không nhìn ra được”, Ngô Trường Thanh lắc đầu bất lực: “Có thể khẳng định một điều rằng người này cùng cấp bậc với lão tổ, nếu không thì cũng không thể phá được vòng vây của chúng ta”.

Nghe vậy, Thành Côn nheo mắt: “Lẽ nào là Gia Cát Vũ?”
“Cũng không loại trừ khả năng này”.

“Tra cho ta”, Thành Côn hít vào một hơi thật sâu, sắc mặt lạnh lùng: “Điều tra xem có phải Gia Cát Vũ còn ở Chính Dương Tông không.

Còn nơi nghỉ ngơi của Hằng Nhạc Tông, Thanh Vân Tông nữa, xem trong số bọn họ có ai ở lại, những thế lực tới tham gia đại hội tam tông cũng phải điều tra.

Nếu thiếu ai thì nhất định liên quan tới người đó.

Ta muốn xem xem kẻ nào to gan như vậy”.


Nói rồi, Thành Côn phất áo đi ra khỏi cửa đá: “Các người canh chừng ở đây tu sửa lại phong ấn của cửa đá đi”.

Thành Côn rời đi, nhóm người phía Ngô Trường Thanh nhìn Đại Địa Linh Mạch một lần nữa rồi cũng đi ra ngoài.

Rầm!
Ngay sau đó cánh cửa đá lại đóng lại, ở giữa cửa, chữ “phong” lại lần nữa hiển hiện, còn những phù văn bên trên cửa đá cũng sáng rực lên.

Thông đạo đi về lòng đất ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Cho nên điều này cũng đồng nghĩa với việc Diệp Thành bị nhốt lại đây.

Phù!
Lòng đất lại lần nữa bị phong ấn, Diệp Thành thở phào một hơi, hắn đáp từ trên không trung xuống.

Thời gian ba phút cũng đã hết, hắn từ trạng thái ẩn thân lại lần nữa xuất hiện.


“Lần này đúng là xong rồi”, Diệp Thành lạnh toát người.

Mặc dù hắn có thể phá được phong ấn của cửa đá nhưng lại không có trận pháp của Gia Cát Vũ chắn lại làn sóng dội.

Vả lại ở một bên khác của cửa đá còn có một kẻ ở cảnh giới Không Minh canh giữ, đây đúng là kết cục thảm hại.

Ngoài những điểm này ra thì còn có một việc khác nữa.

Trước khi Thành Côn rời đi còn nói phải điều tra rõ ràng việc này, chỉ cần là thế lực tới Chính Dương Tông, cho dù là Hằng Nhạc Tông, Thanh Vân Tông hay các thế lực khác thì đều nằm trong phạm vi bị điều tra.

Diệp Thành có thể tưởng tượng, nếu như người của Chính Dương Tông tới Vọng Nguyệt Các kiểm tra và không thấy mình ở đó thì hắn nhất định sẽ gặp rắc rối lớn.

“Gia Cát Vũ, lão già chuyên đào hố nhà ông, lần này tôi bị ông hại chết rồi đấy”, Diệp Thành ôm đầu, thầm chửi Gia Cát Vũ hàng trăm hàng nghìn lần.

Giờ thì hay rồi, nếu Diệp Thành xông ra ngoài mà không ở trạng thái ẩn thân thì kết cục chẳng cần nghĩ cũng biết.

Lúc này, ở bên ngoài chắc chắn cũng đang rất hỗn loạn.

Gia Cát Vũ xông ra khỏi lòng đất tạo nên động tĩnh không vừa, làm kinh động tứ phía.

Còn Thành Côn cũng đã ra lệnh lục soát tất cả, hộ tông đại trận cũng được mở..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui