“Có thật không ạ?”, Diệp Thành nhìn lão ta với vẻ mặt khó tin.
“Thử đi! Nghe ta chỉ có đúng”, Gia Cát Vũ nói xong thì dán Ẩn thiên linh phù lên người Diệp Thành, sau đó cũng dán lên người mình một tấm, hai bóng người thoáng chốc mờ đi, cho đến khi biến mất không còn dấu vết.
“Lợi hại chứ?”
“Đúng là rất lợi hại”, Diệp Thành nhìn người mình từ trên xuống dưới, người hắn như được một sức mạnh vừa khó hiểu vừa thần bí bao phủ, đây là lần đầu tiên hắn được thấy ẩn thân phù kỳ diệu thế này.
“Đúng rồi, người vẫn chưa nói là bảo bối gì”, Diệp Thành lại nhìn Gia Cát Vũ.
“Linh mạch đại địa”, Gia Cát Vũ chỉ nói bốn từ.
“Linh… Linh mạch đại địa?”
“Chính Dương Tông có linh mạch đại địa?”, lời của Gia Cát Vũ khiến Diệp Thành sửng sốt.
Cũng chẳng trách hắn kinh ngạc như thế, chẳng qua là bởi vì linh mạch đại địa có khí thế quá lớn.
Linh mạch đại địa đúng như tên gọi của nó, là một loại linh mạch mà đất đai phải mất rất nhiều năm tháng mới có thể bồi dưỡng ra được, có thể nói là thể ngưng tụ tinh hoa của đại địa, chứa rất nhiều tinh nguyên, nếu hấp thu vào cơ thể sẽ có công hiệu không thể ngờ tới.
Nhưng linh mạch đại địa quá hiếm, có thể gặp chứ không thể cầu, là bảo vật mà tu sĩ hằng mơ ước.
Diệp Thành không thể ngờ dưới lòng đất của Chính Dương Tông, nơi mình từng ở lại có linh mạch đại địa.
“Là bảo bối đúng chứ!”, thấy Diệp Thành sửng sốt, Gia Cát Vũ mỉm cười.
“Quả là bảo bối”, Diệp Thành tấm tắc: “Con đúng là đã quá xem nhẹ Chính Dương Tông rồi, chẳng trách mà Chính Dương Tông có nhân tài xuất chúng.
Bọn họ có thể tu luyện trên mảnh đất có linh mạch thế này là phúc phần vô cùng”.
“Cho nên đi theo gia gia, gia gia đảm bảo ngươi được ăn sung mặc sướng”, Gia Cát Vũ vỗ vai Diệp Thành sau đó nhìn về một hướng: “Nào, đi theo ta”.
Diệp Thành vội đi theo, xoa xoa tay cười nói: “Nếu như có được đại địa linh mạch, ta chia cho ngươi một nửa”.
“Vậy con yên tâm rồi”.
Cả hai người trước người sau đi vào sâu bên trong lòng đất.
Bọn họ quả to gan, dám giở trò trong vùng đất của Chính Dương Tông.
Đây là thông đạo hướng xuống dưới, trên thông đạo này còn khắc rất nhiều phù văn kì dị, còn có linh châu chiếu sáng cũng như một vài trận pháp cổ quái.
Thế nhưng trận pháp này trước mặt Gia Cát Vũ lại chẳng là gì.
“Phía trước có người”, không biết từ lúc nào, Diệp Thành chợt ngăn Gia Cát Vũ lại.
“Sợ gì, không phải có ta sao?”, Gia Cát Vũ tức tối mắng: “Cứ bình tĩnh cho ta”.
Diệp Thành vội gật đầu, không dám thở to, ở cánh cửa đá phía trước cách đó không xa, trên cửa đá khắc rất nhiều phù văn, ở giữa còn có chữ “phong” rất to, hai bên cửa đá có hai lão già mặc đồ trắng ngồi khoanh chân ở đó.
Tu vi của hai lão già mặc đồ trắng đó rõ ràng không bằng Gia Cát Vũ, nếu không thì Gia Cát Vũ cũng sẽ không bình tĩnh như vậy.
Quả nhiên khi cả hai tới phía trước cửa đá, cả hai lão già mặc đồ trắng vẫn ngồi khoanh chân nhắm mắt, không có thêm động tác thừa thãi nào..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...