Tiên Võ Đế Vương


Vù!
Sau âm thanh đó, một đạo linh quang bay vào hư không hoá thành la bàn khổng lồ phát sáng rực rỡ, bên trên còn khắc rất nhiều tên của các đệ tử trong cuộc so tài ở ngoại môn, la bàn này được lấy ra bất cứ lúc nào, với mục đính làm bằng chứng công bằng cho tất cả mọi người.

Đây cũng chính là triệu thị kêu gọi tất cả các đệ tử tham gia so tài biết được đối thủ của mình là ai.

“Cuộc so tài ngoại môn bắt đầu”.

Sau giọng nói của Đạo Huyền Chân Nhân, tất cả mọi ánh mắt đều nhìn về phía la bàn trong không trung.

Vù!
La bàn xoay chuyển phát ra ánh sáng rực rỡ, mãi tới khi hai đạo linh quang chiếu xuống thì la bàn mới ngừng lại.

“Chọn trúng ai rồi?”, các đệ tử xung quanh đều nhìn về hai hướng.

Một tia sáng chiếu về phía đệ tử của Nhân Dương Phong, nếu nhìn kỹ thì đây chính là đệ tử của nhà họ Tề ở Nam Cương đưa đến, đường đệ của Tề Hạo – Tề Vân.

Còn một bên khác chiếu về phía Diệp Thành, nếu quan sát kỹ chẳng phải chiếu trúng Hổ Oa bên cạnh Diệp Thành sao?

“Ấy, đó là tiểu tử Hổ Oa sao?”, xung quanh xôn xao.

“Diệp Thành vì hắn mà đắc tội với rất nhiều người”.

“Có điều so với Diệp Thành thì thực lực tên này còn kém xa”.

Nghe tiếng bàn tán xung quanh, Diệp Thành khẽ vỗ vai Hổ Oa, mỉm cười: “Đừng sợ, cố gắng hết sức là được”.

“Đệ không sợ”, Hổ Oa gật đầu dứt khoát, “thua ai thì thua chứ đệ sẽ không thua hắn, đại ca có thể đánh bại ca ca của hắn thì đệ cũng có thể đánh bại hắn, đệ tuyệt đối không để ca ca mất mặt”.

Diệp Thành mỉm cười không nói gì.

Phía đối diện, Tề Vân đã nhảy lên chiến đài.

Vốn dĩ hắn cũng đến để cọ sát, nếu gặp phải đệ tử mạnh thì đương nhiên tự nhận thua, có điều không ngờ đối thủ của hắn là Hổ Oa nên hắn cao ngạo, ánh mắt rõ vẻ giễu cợt.

“Sợ thua thì không phải lên”.


Đôi mắt Hổ Oa lạnh hẳn lại, cậu ta lập tức nhảy lên chiến đài.

Cả hai người trạc tuổi nhau, mới chỉ mười hai, mười ba tuổi nhưng lại khiến những cặp mắt xung quanh chú ý, trận giao đấu giữa hai người có lẽ sẽ rất thú vị.

“Thế nào, hôm nay lại mạnh dạn thế tên ăn hại kia?”, Tề Vân nhìn Hổ Oa từ đầu tới chân mà mỉa mai: “Lẽ nào quên hôm đó trên Phong Vân Đài ngươi bị ta đánh thế nào sao?”
“Bớt lời, đến đi”, Hổ Oa gằn giọng, lập tức rút Ô Thiết Côn ra.

Côn?
Hổ Oa vừa rút Ô Thiết Côn đã khiến tất cả mọi người xung quanh bất ngờ.

“Tu gì không tu lại chọn côn”.

“Ta thấy hắn sẽ thảm bại thôi, Tề Vân là người của nhà họ tề ở Nam Cương, tài năng không vừa”.

“Ta cũng nghĩ vậy”.

Trong khi mọi người đang bàn tán xôn xao thì Hổ Oa đã di chuyển.

Vút!
Ô Thiết Côn cứ thế xoay trong không trung phát ra từng âm thanh vút vút, hắn cứ thế vung côn đánh về phía Tề Vân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui