“Không biết mở được đan hải là phúc hay hoạ nữa”.
Sau ba tiếng đồng hồ, Diệp Thành mới thu lại khí tức, nhảy ra khỏi phiến đá, chắp hai tay sau đầu, ngửa mặt nhìn trời mà không khỏi cảm khái.
Một ngày trước hắn mới bị đuổi khỏi Chính Dương Tông, không nhà để về.
Cũng vì cơ duyên may mắn nên có được tiên hoả, lại cũng vì cơ duyên nên được đưa tới Hằng Nhạc Tông, trở thành đệ tử của Hằng Nhạc Tông khiến hắn có cảm giác như đang nằm mơ vậy.
“Là tạo hoá trêu người sao?”, Diệp Thành khẽ thở dài nhưng lại không thể che giấu vẻ châm biếm hiện lên trong đôi mắt.
Hắn dừng mạch suy nghĩ, bắt đầu tính toán quá trình tu luyện tiếp theo.
Dung lượng lớn của vùng đan hải cho hắn quá nhiều lợi ích, thế nhưng cũng mang lại cho hắn rất nhiều mặt hại, đó chính là việc thăng cấp vượt tầng cảnh giới khó khăn.
Mặc dù đệ tử thực tập mỗi tháng đều có thể nhận một bình Ngọc Linh Dịch từ tông môn nhưng đối với cái dạ dày to đùng này của hắn mà nói thì một bình Ngọc Linh Dịch vẫn không đủ dính răng.
Nếu như vậy thì hắn phải nỗ lực nhiều hơn nữa, càng không thể tu luyện theo cách thông thường.
Diệp Thành nghĩ tới nhiệm vụ trong tông môn, phàm là nhiệm vụ tông môn đưa ra thì đều có có thưởng hậu hĩnh khiến đệ tử có động lực chăm chỉ tu luyện.
Khi còn ở Chính Dương Tông, hắn cũng thường xuyên nhận nhiệm vụ.
Nhiệm vụ của Hằng Nhạc Tông có lẽ cũng gần giống với Chính Dương Tông.
Nghĩ vậy, Diệp Thành từ từ nhắm mắt và dần chìm vào cơn mơ.
Một ngày mới lại bắt đầu, ánh nắng sớm mai chiếu rọi khắp Hằng Nhạc Tông.
Diệp Thành đi xuống sườn núi, chạy một mạch từng bước nhỏ tới Nhiệm Vụ Các.
Sự xuất hiện của hắn kéo theo sự chú ý của rất nhiều người, một mặt vì khuôn mặt lạ lẫm của hắn, mặt khác vì tu vi ngưng khí tầng thứ nhất và thanh kiếm Thiên Khuyết rất nặng hắn mang trên lưng.
“Ngưng khí tầng thứ nhất, khả năng thiên bẩm chẳng ra làm sao”, Diệp Thành vừa đi vào là đã có đệ tử của Hằng Nhạc Tông liếc nhìn với ánh mắt coi thường.
“Lại còn chọn linh khí Thiên Khuyết, đúng là ăn no rửng mỡ”.
“Ta nghi ngờ đầu óc của hắn có vấn đề”.
Diệp Thành không hề quan tâm tới những lời dị nghị của những người khác, đôi mắt hắn chỉ chăm chú nhìn tấm bia đá dựng đứng bên trong Nhiệm Vụ Các, bên trên treo đầy những tấm ngọc bài nhỏ, mỗi tấm ngọc bài thể hiện một nhiện vụ với độ khó từ thấp tới cao.
Thân có đan hải, cơ thể dẻo dai lại có chân hoả hộ thể, ta có đủ thực lực có thể đối mặt với yêu thú ngưng khí dưới tầng thứ năm trở xuống.
Vừa nhìn mỗi một nhiệm vụ trên bia đá, Diệp Thành tự đánh giá thực lực của mình.
Cuối cùng, ánh mắt hắn dừng lại trên tấm ngọc bài cuối cùng, đó chính là một nhiệm vụ tương đối dễ, nằm trong phạm vi thực lực của hắn: “Huyết Lang”.
Huyết lang, Diệp Thành từng gặp khi thu phục yêu thú, đây là loài sói vô cùng hung tàn, thực lực tương đương với tu sĩ ngưng khí tầng thứ ba, nó có cơ thể rắn chắc, những tu sĩ ngưng khí thông thường không thể phá được phòng ngự của nó, và tu sĩ bình thường chẳng ai muốn đụng tới nó làm gì.
“Chọn mày”, Diệp Thành định giơ tay lấy tấm ngọc bài thì bị một bàn tay với nước da trắng nhanh hơn một bước giật mất tấm ngọc bài xuống.
“Nhiệm vụ huyết lang Triệu Long ta chọn rồi”, bên tai Diệp Thành vang lên tiếng cười khúc khích và giọng nói mang theo vẻ giễu cợt, khích bác.
Diệp Thành vô thức quay đầu sang bên, nhìn thấy một đệ tử mặc đồ tím, khuôn mặt sáng sủa, phong độ ngời ngời, tóc đen dày và suôn như dòng nước chảy, thế nhưng miệng lại mang theo nụ cười ngạo nghễ khiến hắn nghe mà ghét vô cùng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...