“Được”.
Diệp Thành cố gắng hét giá xuống nhưng không ngờ lão già kia lại đồng ý nhanh vậy khiến hắn nghe mà trở tay không kịp.
“Đưa tiền cho ta, mau lên”, lão già trông có vẻ vội vàng, gói vội huyền cương và huyện thiết lại rồi bắt đầu thu dọn sạp hàng với vẻ mặt căng thẳng như có việc gì đó gấp gáp lắm.
Diệp Thành lấy làm lạ, nhưng vẫn cho tay vào túi đựng đồ.
“Gia Cát Vũ, ông là loại vô học, chết tiệt”, Diệp Thành còn chưa kịp lấy linh thạch ra thì đã nghe tiếng mắng chửi từ xa vọng lại.
Hắn liếc nhìn thì thấy có một lão già khác trông béo mập đang hùng hổ xông tới.
Thấy vậy, Diệp Thành mới vỡ lẽ chủ sạp hàng này cuống lên như vậy là vì có người tìm ông ta tính sổ.
Diệp Thành vẫn lấy linh thạch ra, vì mua đồ đương nhiên phải trả tiền rồi.
Có điều hắn còn chưa kịp đưa linh thạch thì lão già kia đã ôm luôn đồ mà bỏ chạy với tốc độ nhanh như gió.
“Lão già kia”, sau khi lão ta bỏ chạy, người đằng sau đuổi tới nổi cơn tam bành, khu phố vốn dĩ huyên náo thì vì hai lão già này mà còn “rộn ràng” hơn.
“Cứ thế mà đi sao?”, Diệp Thành ho hắng, túi đựng linh thạch hãy còn trong tay hắn.
Diệp Thành đi lượn một vòng, thấy không cần mua thêm gì thì rời khỏi con đường huyên náo kia.
Vừa đi vào nhà trọ, Hùng Nhị đã lao tới, hắn kéo Diệp Thành mà liên mồm: “Tên nhóc nhà ngươi, ông đây còn tưởng ngươi bị ám sát rồi chứ”.
“Chẳng phải ngươi nói trong thời gian diễn ra buổi đấu giá cấm tàn sát đánh nhau sao? Ngô Trường Thanh có to gan cỡ nào cũng không dám tìm ta tính sổ ở đây”, Diệp Thành nói rồi không quên rút ra một cái túi đựng đồ nhét vào tay Hùng Nhị: “Này, linh thạch của ngươi, ba trăm nghìn tròn đấy”.
Nhận lấy túi đựng đồ, Hùng Nhị liếc nhìn vào trong sau đó nhìn sang Diệp Thành với con mắt có vẻ ngỡ ngàng: “Sao ngươi còn linh thạch?”
“Ta nhặt được”.
“Nhặt…nhặt được?”, Hùng Nhị đi sau đít Diệp Thành: “Nhặt được ở đâu, ta cũng đi nhặt lấy một túi về”.
“Thiên Huyền Môn”, Diệp Thành đáp đại một câu sau đó vươn vai, vừa giơ tay vừa đi về phòng mình: “Hôm nay đủ mệt rồi, nghỉ sớm đi”.
Hùng Nhị còn định nói gì đó nhưng Diệp Thành đã đóng cửa lại rồi.
“Nhặt được ở Thiên Huyền Môn, ta tin ngươi có mà lạ”, Hùng Nhị lẩm bẩm, hắn cầm chắc túi đựng đồ trong tay rồi cười khúc khích.
Quay về phòng, Diệp Thành đóng chặt cửa, lấy bình hồ lô Tử Kim ra.
Hắn còn nhớ tối qua sau khi uống linh dịch trong bình hồ lô, hắn cảm thấy cơ thể nóng ran như thiêu như đốt, cơn đau đớn tê dại như muốn nổ tung đầu óc vẫn còn để lại dư âm.
“Người như lửa đốt, đầu muốn nổ tung thế mà lại khiến tu vi của mình đột phá tới tầng thứ tám, linh dịch này chắc chắn có vấn đề”, Diệp Thành rót ra một giọt linh dịch từ trong bình hồ lô Tử Kim.
Linh dịch hiện ra với màu tím long lanh, đây là kết quả sau khi dung hợp Ngọc Linh Dịch và linh khí dịch, hương thơm dược liệu thơm nồng xực mũi, mới ngửi đã khiến tâm trạng vui tươi sảng khoái.
“Không vấn đề gì”, sau khi nhìn một lúc, Diệp Thành mới xoa xoa cằm: “Chẳng khác gì so với bình thường”.
Nói rồi, hắn dốc giọt linh dịch kia vào miệng, vẫn giống trước đó, linh dịch vào cơ thể hoá thành linh khí đậm đặc, căn bản không hề khiến hắn nóng nực như hôm qua.
“Kỳ lạ”, thấy có gì đó không đúng, Diệp Thành gãi gãi đầu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...