Buổi sáng chỉ có hai tiết thí nghiệm, lúc Bạch Chỉ ra khỏi phòng thí nghiệm, cố vấn học tập gọi cô đến văn phòng.
Trận tuyết đêm qua rơi đến mười hai giờ rưỡi thì ngừng, sáng nay trời nắng.
Định gọi cho Phó Huyền Tây xin lỗi, rốt cuộc đành hoãn lại, Bạch Chỉ ra khỏi khu phòng thí nghiệm, bước đi dưới những vệt nắng, băng qua cầu Bát Quái trên hồ Toại Tâm, đến khoa Lâm Nghiệp.
Thật tốt làm sao, sau trận tuyết rơi nặng hạt lại là một ngày nắng.
Tâm trạng của Bạch Chỉ cũng được cải thiện, cô bước nhanh lên lầu.
Không biết hôm nay có chuyện gì vui, vừa bước vào cửa đã thấy giáo viên tập trung một chỗ nói chuyện với nhau, tâm trạng vui vẻ.
Bạch Chỉ gõ cửa, cố vấn học tập ngẩng đầu nhìn lên, thấy cô, lại gọi cô vào.
“Em đã điền đơn xin học bổng dành cho sinh viên khó khăn đúng không? Đến đây scan một bản đi, có một gói học bổng mới.
” Cố vấn học tập đưa cô một túi giấy tờ, bảo cô tự tìm đơn của mình.
Sau đó lại lấy một tờ đơn khác từ trong máy in, bảo cô điền vào, là giấy tờ bổ sung.
Bạch Chỉ hơi hoang mang, hai năm qua cô đã nhận được bao nhiêu học bổng lớn nhỏ, sao đột nhiên cuối học kỳ lại có thêm một cái nữa?
Tình cờ nhìn thấy số tiền học bổng, là mười ngàn nhân dân tệ, được trao theo học kỳ.
Cô thấy hơi khó tin, cảm giác mỗi lần rơi vào cảnh khốn cùng lại tìm thấy hy vọng (*).
(*) Đoạn này trong bản gốc là “cảm giác mỗi lần rơi vào sơn trùng thuỷ phúc nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn”, trích dẫn hai câu thơ trong bài thơ Du Sơn Tây Thôn của Lục Du, tạm dịch là “Sông khuất núi trùng ngờ tắt lối, liễu xanh hoa thắm lại thôn xa”.
Lần trước vừa mất việc gia sư, hôm sau đã tìm được việc làm ở Đại Vũ.
Lần này vừa nghỉ việc ở Đại Vũ, lại có học bổng tốt như vậy rơi vào đầu.
Mặc dù số tiền học bổng không đến ngay, còn mất thời gian chuẩn bị và đợi giấy tờ bổ sung được phê duyệt.
Trái tim Bạch Chỉ đập liên hồi, cô ước mình có thể lao về quê nhà, đến chùa Chung Minh lạy Phật.
Buổi chiều lên lớp, cố vấn học tập công bố học bổng mới: Học bổng Diệc Tây, được trao theo học kỳ, mỗi gói trị giá mười ngàn, mỗi khoa có ba suất, một trong những điều kiện để giành được học bổng là sinh viên phải có hoàn cảnh khó khăn, tiếp theo là phải được nhiều người bình chọn nhất.
Ngài Phó Huyền Tây là người tài trợ cho học bổng này.
Lúc đó Bạch Chỉ đang ngồi cạnh bạn cùng phòng, nghe cố vấn học tập thông báo người giành được học bổng, họ đều nhìn cô.
Cán sự lớp Châu Tinh Tinh ngồi góc trái trên cùng, đỏ mắt nhìn cô chằm chằm.
Cô ấy có thành tích tốt, nhưng dù cho có cố gắng bao nhiêu, cũng chưa từng giành được hạng nhất từ Bạch Chỉ, bị mọi người đùa là ngàn năm hạng nhì.
Vốn dĩ đã đố kỵ với Bạch Chỉ, bây giờ học bổng mới vừa xuất hiện đã gọi tên Bạch Chỉ, làm sao có thể bảo cô ấy bình tĩnh được.
Rõ ràng cô ấy là người chăm chỉ nhất, vậy nên cô ấy nghĩ mọi người sẽ bình chọn mình, năng lực giao thiệp như vậy, mọi người nhất định phải chọn cô ấy!
Chắc chắn là có thỏa thuận ngầm!
Có chuyện mờ ám!
Trịnh Miểu Miểu cũng có biểu cảm kỳ lạ, thấp giọng lẩm bẩm: “Sao lại có cảm giác như được đo ni đóng giày sẵn vậy?”
Bạch Chỉ cúi đầu, nhìn số điện thoại vừa lưu, còn chưa kịp gọi, hơi sửng sốt.
Buổi trưa điền đơn cũng không nghĩ đến chuyện này, mỗi loại học bổng đều khác nhau, cô chỉ nghĩ mình tình cờ đáp ứng điều kiện được nhận học bổng thôi.
Tối qua gặp nhau ngoài cổng trường, trong mười phút đó, cô đã hỏi tại sao anh lại xuất hiện trước cổng trường Lâm Đại.
Anh chỉ nói mình đến làm vài việc, Quý Hải ngồi trên ghế lái, nhanh miệng chen ngang: “Đến đây làm việc thiện tích đức.
”
Lúc đó cô không hiểu, nhưng bây giờ thì hiểu rồi.
Cô tưởng mình trả khuy măng sét lâu như vậy mà không có động tĩnh gì chính là ngầm chấp nhận giữa họ không còn mối quan hệ nào.
Không ngờ đi lâu như vậy, anh lại tìm về lần nữa.
Có phải là… anh chưa tìm được niềm vui khác trong cuộc sống, hay là anh cũng có một chút ý tứ với cô?
Dù sao thì, đàn ông có cảm tình với phụ nữ cũng đâu có nghĩa là yêu.
Có không?
Hứng thú, mới mẻ?
–
Cầu Bát Quái trên hồ Toại Tâm, bốn giờ chiều, mặt trời chưa lặn.
Lịch xưa đã nói, hôm nay Thần Tình yêu hạ xuống phía Tây.
Bạch Chỉ đứng ngay trung tâm cầu Bát Quái, gương mặt hướng về phía Tây, bấm gọi người mà cả buổi sáng cô muốn gọi.
Điện thoại vang lên ba tiếng “bíp”, thanh âm trầm thấp của anh truyền vào tai: “A lô.
”
Bạch Chỉ ngẩng đầu nhìn bầu trời phía Tây, mặt trời đã ngả về nơi đó, bầu trời mang sắc xanh hiếm thấy.
“Phó Huyền Tây.
” Cô gọi thẳng tên anh, “Nếu chuyện không ổn, em sẽ đến tìm anh.
”
Cô giơ tay về phía Tây, khẽ nheo mắt, viền ngón tay hóa thành màu hồng nhàn nhạt, tia nắng xuyên qua khe hở ngón tay cô, tạo thành một vòng sáng rực rỡ ở phía xa xa.
Tựa như giấc mộng, thì có sao, đầu ngón tay của cô vẫn phát ra ánh sáng.
Ở đầu dây bên kia, giọng nói của Phó Huyền Tây không để lộ cảm xúc nào, anh hỏi: “Sao thế?”
“Em đến để cảm ơn anh.
” Bạch Chỉ cười, còn vô thức làm nũng.
“Thật à, cảm ơn chuyện gì?” Hình như anh cũng cười khẽ, “Cảm ơn vì đã thả em ra khỏi xe à?”
Bạch Chỉ hơi ngại ngùng, nghĩ thầm, không biết người này ghi thù hay là thích trêu chọc người khác, sao còn nhắc đến chuyện này.
“Em xin lỗi.
” Cô nói, “Em không cố ý hiểu lầm đâu.
”
“Vậy em muốn cảm ơn chuyện gì?”
“Cảm ơn…” Bạch Chỉ thở ra một hơi, “Cảm ơn vì đã đến làm việc thiện tích đức, em đã nhận được việc thiện của anh.
”
“Sao em biết đó là của anh?”
Bạch Chỉ không quan tâm, cô giả vờ: “Vậy em đến tìm anh được không?”
“Cũng không phải không thể.
” Anh dừng lại, thanh âm dần dần trở nên trầm thấp hơn, tựa như cố ý quyến rũ người ta, “Định cảm ơn anh thế nào?”
Bạch Chỉ nắm chặt toàn bộ tài sản của cô trong túi: “Em mời anh một bữa!”
Đầu dây bên kia trầm mặc một lát, sau đó, người kia cười không dứt: “Vậy anh nhất định phải ăn bữa cơm này thôi.
”
–
Bạch Chỉ mời anh ăn ở một quán ăn hết sức bình thường, mời người ta một bữa trong khả năng chi trả của mình, chọn một nơi tương đối gần chỗ của anh.
Cô từng làm thêm ở Đại Vũ, mấy ngày trước khi nghỉ việc, Từ Lẫm đưa cho cô mấy trăm tệ, nói là tiền lương cho mấy ngày cô xin nghỉ phép.
Anh ta nói, ở Đại Vũ, nếu không xin nghỉ trước thì không được trả lương, bảo cô cầm lấy, cô cũng nhận.
Tối qua Trần Nhiễm hỏi cô còn tiền không, cô nói không còn tiền, nhưng thật ra cũng không đến nỗi hết sạch tiền.
Từ nhỏ đến lớn đều nghèo khó, không có khao khát hưởng thụ vật chất, bình thường cũng chỉ dùng phiếu ăn để mua cơm, rất rẻ, trong túi vẫn còn mấy trăm tệ.
Chỉ sợ là một thời gian nữa không có công việc mới, cũng khó sống qua ngày.
Bạch Chỉ nghĩ vài trăm tệ chắc là cũng đủ cho hai người họ ăn một bữa.
Nếu thật sự không đủ, đến lúc thanh toán, có lẽ phải mượn người ta một chút?
Cô đến trước, không gian chật hẹp làm người ta thấp thỏm luống cuống, vậy nên cô cố ý chọn một bàn gần cửa sổ.
Cửa sổ kính khung gỗ rộng mở, đường phố tấp nập, mặt trời buổi chiều sắp lặn.
Lá bạch quả màu vàng óng, hình như còn vàng hơn lần trước họ dùng trà chiều trong nhà hàng Tây ở Phố Trung tâm.
Phó Huyền Tây không bảo Quý Hải lái xe, tự mình vào bãi đỗ xe, tìm chiếc xe rẻ tiền nhất, lái đi.
Xuống xe, khóa cửa, nhìn thấy nóc xe bám đầy bụi vì đã lâu không dùng đến, chỉ muốn bật cười ——
Thật kỳ lạ, có một ngày anh lại vì một cô bé, thật sự lái chiếc xe tồi tàn này ra đường, chỉ là để người ta không cảm thấy bữa cơm rẻ tiền này còn không đủ trả tiền cước xe cho anh.
Anh quay đầu, đúng lúc nhìn thấy Bạch Chỉ ngồi cạnh cửa sổ, mỉm cười vẫy tay với anh.
Hôm nay cô mặc áo len trắng mềm mại, tóc vẫn buông xõa, một cơn gió thoáng qua, thổi bay lọn tóc bên má, che hết nửa gương mặt cô.
Nụ cười ẩn ẩn hiện hiện, nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời trong trẻo.
Đó là… một cảm giác rất sống động.
Là động cơ để hôm nay anh vờ ngớ ngẩn.
–
Kể từ thời khắc nhìn thấy Phó Huyền Tây, nụ cười của Bạch Chỉ chưa từng biến mất, ánh mắt cô dõi theo anh, mãi đến khi anh bước vào, ngồi đối diện cô.
“Hôm nay anh tự lái xe đến đây sao?” Bạch Chỉ lau sạch sẽ mặt bàn bên phía anh, rót nước cho anh.
Hôm nay Phó Huyền Tây vẫn mặc áo khoác đen, lúc ngồi xuống, vạt áo hơi cong lên.
“Tài xế chạy mất rồi,” anh nói, “chỉ có thể tự lái xe thôi.
”
Bạch Chỉ biết anh đang đùa, vậy nên cô đoán tâm trạng anh cũng rất tốt.
Cô chủ động giúp anh tráng qua chén đũa, bảo anh gọi món, vui vẻ đáp lời anh: “Vậy anh bắt anh ấy trở về đi.
”
“Không bắt được, hay là em lái xe cho anh đi?” Giọng nói mang theo ý cười, như đang trêu chọc.
Bạch Chỉ cũng thong thả trả lời: “Dạ được.
”
Nghĩ ngợi một lát, sợ anh tin là thật: “Nhưng em không có bằng lái, cũng không biết lái xe.
”
Anh lật thực đơn, bình thản nói: “Sợ gì chứ? Em biết lái xe đạp không?”
Bạch Chỉ gật đầu: “Dạ biết.
”
“Vậy em lái xe đạp chở anh cũng được.
” Anh gọi món, đưa thực đơn cho phục vụ, gọi thêm thức uống nóng cho cô, “Có sữa nóng không?”
Nhân viên phục vụ gật đầu mỉm cười: “Dạ có.
”
Bạch Chỉ hỏi: “Anh muốn uống gì?”
“Anh à?” Anh khẽ nhướng mày, “Anh uống rượu, như vậy thì không cần phải lái xe.
”
Bạch Chỉ: “…”
Đương nhiên chỉ là đùa thôi, cuối cùng anh không uống rượu, chỉ uống sữa nóng giống cô.
Nếu bữa trà chiều ở nhà hàng Tây White House trong Phố Trung tâm lần trước tựa như giấc mộng, vậy thì bữa ăn tối nay có vẻ chân thật hơn nhiều.
Tuy trong tiệm không yên tĩnh lắm, nhưng rất sạch sẽ, ngăn nắp, vệ sinh, sát bên đường lớn, món ăn được bày trí đẹp mắt, mà còn là món Trung.
Gần gũi với khói lửa nhân gian hơn.
Nhưng cuối cùng, Bạch Chỉ cũng không thể trả tiền cho bữa ăn này, Phó Huyền Tây đã trả trước.
“Em đã nói sẽ mời anh một bữa để cảm ơn mà.
” Giọng điệu của cô hơi ủ rũ, lại không hề làm người ta chán ghét, mà còn làm người ta cảm thấy vui vẻ.
Khi đó họ đã ra khỏi tiệm cơm, đang đứng trên lề nhìn đường phố.
Con đường này thiên vị cây bạch quả, vừa mới lên đèn, lá bạch quả rì rào trên đỉnh đầu, rải tia sáng sặc sỡ xuống đất.
“Không phải ——” Phó Huyền Tây dừng lại, kéo cô vào lòng, “Có xe kìa, em phải đứng bên cạnh anh mới được.
”
Tựa như phối hợp với anh, một chiếc xe đột ngột phóng qua, tiếng xe gầm rú vang lên.
Gương mặt của Bạch Chỉ áp lên áo khoác của anh, lành lạnh, cảm nhận được đường may, mang theo hương nước hoa tuyết tùng tươi mát.
Thật kỳ lạ, giữa khói lửa nhân gian, lại vừa đắm chìm trong mùi thức ăn lâu như vậy, anh vẫn không bị ảnh hưởng chút nào.
Cô không lùi bước khỏi vòng tay anh ngay, anh cũng không buông cô ngay.
Mãi đến khi một đứa bé đùa giỡn bên chân, cô mới đỏ mặt lùi bước, tựa như tỉnh dậy khỏi giấc mơ.
Anh cũng không có phản ứng gì khác thường, chỉ mỉm cười, nói tiếp chuyện ban nãy: “Còn không phải vì anh muốn lần sau em có thể mời anh à?”
Nhìn xem, thật sự giỏi dỗ dành cô gái nhỏ.
Bạch Chỉ nghĩ thầm, dẫu biết anh chỉ thuận miệng nói ra, nhưng cô không khỏi mong đợi đến ngày đó.
“Vậy… Vậy lần tới, em ——”
“Lần tới,” Giữa màn đêm, anh nở nụ cười thâm sâu, “Cảm ơn anh cho đàng hoàng.
”
Rõ ràng chưa xa nhau, vậy mà đã tìm lý do để lần sau gặp lại.
Anh thật giống một loại rượu mê người nhưng kịch độc.
Dẫu biết là có độc, lại luôn nghĩ, mình chỉ uống một ngụm thôi, được không?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...