Chẳng qua là y không ngờ rằng: Ô quang kia cũng không phải là Tiên Binh sắc bén gì mà là một quả Minh Hà Tinh Lôi.
Lãng Hổ Quy căn bản cũng không hề ôm ảo vọng chỉ đánh lén một đòn đã có thể giải quyết được đối thủ còn cao hơn mình một bậc. Quả Minh Hà Tinh Lôi âm độc vô cùng kia bị y dùng tiên thuật ngụy trang thành hình dáng một cây chủy thủ. Tên Tiên Nhân tam phẩm thượng thả ra tiên nguyên ngăn trở, Lăng Hô Quy liền ẩn quả Minh Hà Tinh Lôi kia vào trong tiên nguyên.
Sau đó y chuồn đi thật nhanh, thuận tiện còn kéo Triệu Hiểu Hiểu đi.
Minh Hà Tinh Lôi hết sức âm độc. Chính là dùng Thâm Không uế Thủy làm nguyên liệu luyện chế nổ tung giữa tinh hải làm bùng lên một đám mây hình nấm màu đen. Tiên nguyên của tên Tiên Nhân tam phẩm thượng kia lập tức bị ô nhiễm, bản thân cũng bị trọng thương, điên cuồng hét lên một tiếng lui xuống.
Trong Minh Hà Tinh Lôi này ngoại trừ Thâm Không uế Thủy luyện mấy trăm lần, còn có nhiều loại độc tố, thật đúng là không dễ trêu chọc.
Ngay cả Vũ La cũng không nhịn được, gật đầu tán thưởng:
- Tên này ngày thường chỉ thấy cười đùa hi ha, đến lúc thật sự chiến đấu sinh tử, nhạy bén nắm lấy thời cơ thật khiến cho người ta phải sợ...
Trong đội ngũ này, Lãng Hổ Quy một mực sống dưới cái bóng của Lương Mạt Vũ. Mãi đến lúc này, y mới làm cho người ta nhìn ra vì sao Binh Long Hội lại chọn y làm người thừa kế chức lão Đại.
Mặc dù bộ Phù Hạch Tiên Binh của Lãng Hồ Quy đã bị phá hủy, nhưng thân là lão Tứ Binh Long Hội cơ nghiệp không lồ, y vẫn có không ít Tiên Bảo. Nếu so với tên biến thái như Lương Mạt Vũ tự nhiên không bằng, nhưng so với một tên Tiên Nhân tam phẩm trung khác, y vẫn mạnh hơn không ít.
Lãng Hổ Quy thà ra một đôi quang châu treo thật cao trên đỉnh đầu, trong mỗi quang châu toát ra một mãng quang hoa rực sáng. Lăng Hô Quy dẫn quang hoa kia hóa thành hai chiếc roi điện dài đến vạn trượng, vung vẩy tự nhiên, đánh cho đối thủ phái ôm đầu lủi trốn như chuột.
Tổ Thiên Thu tự nhiên cũng không thể nhàn rỗi, dù sao lão cũng là tam phẩm hạ, chỉ bất quá so ra bảo vạt của lão kém xa Lãng Hổ Quy. Mà lão xuất thân thương nhân, cũng không am hiểu chiến đấu, bị hai tên Tiên Nhân tứ phẩm thượng dây dưa, cũng không rãnh rỗi đi tiếp viện người khác.
Ngoài dự đoán của mọi người, sát thủ cường hãn nhất trong toàn đội ngũ lại là Triệu Hiểu Hiểu.
Nàng chủ tu chính là tiên pháp hệ Lôi, chú trọng sát phạt. Lại thêm được Phù Hạch Tiên Binh, Phù Vận Tiên Văn của Vũ La gia trì, chiến lực tăng mạnh. Đối thủ cùng cấp ngũ phẩm không có ai là địch nhân một hiệp của nàng. Đối thủ tứ phẩm cũng phái hai người liên thủ mới có thể địch lại.
Mà muốn vây khốn nàng ít nhất cũng phái ba người.
Nhưng Triệu Hiểu Hiểu xuất thân doanh huấn luyện của Vĩnh Vũ tiêu cục, đây chính là bò từ trong đống người chết ra ngoài, kinh nghiệm chiến đấu phong phú vô cùng. Nơi đây lại là tinh không, trên dưới trái phái trước sau khắp nơi đều là đường ra, làm sao Triệu Hiểu Hiểu có thể bị người vây khốn?
Mười mấy người còn lại đều đuổi theo Triệu Hiểu Hiểu, vẫn bị nàng ung dung chạy thoát, mỗi một lần xuất thủ lôi đình, nhất định có một người bị giết chết.
Ngược lại Vũ La rảnh rỗi không có chuyện gì, hẳn điều khiển tiểu thuyền thật nhanh thoát đi Hắc Minh Tinh Nhãn đang thành hình.
Cách đó không xa trong một chiếc tiểu thuyền hình thoi, cũng xảy ra một cục diện khác.
Tiểu thuyền này chính là chế thức trang bị của thủ hạ Hỏa Thụ Tiên Khôi, chuyên môn dùng để chuyển vận binh tốt, vì vậy mặc dù bề ngoài thoạt nhìn không lớn, trên thực tế bên trong mở ra thế giới động thiên, có thể chứa được một tòa cung điện.
Lần này bọn chúng tới không đông lắm, bên trong tiểu thuyền hết sức trống trải.
Kha Thúc Hùng đang ở trong này, phụng bồi ba người Lý Đình Nghĩa. Nhìn thấy thủ hạ của mình làm không xong chuyện, hắn cảm thấy trên mặt nóng ran.
Trước đó y đã bảo đảm hết lời, kế hoạch cũng hết sức kín đáo, chẳng qua là không ngờ rằng đám người này nhìn qua tu vi cũng không cao, nhưng chiến lực thật là kinh người.
Mà hiện tại trong tay Kha Thúc Hùng cũng không có người nào bên cạnh có thể sai sử, y đang cắn răng một cái, chuẩn bị tự mình xông ra. Nói gì cũng phải giúp Lý Đình Nghĩa làm xong chuyện này, lại bị Lý Đình Nghĩa kéo lại.
Lý Đình Nghĩa quả thật bất mãn, nhưng Kha Thúc Hùng có thân phận đặc thù, không thể để cho y gặp chuyện không may.
Y kéo Kha Thúc Hùng lại, khẽ hất hàm:
- A Nhất.
Phía sau y một tên cao thủ gật đầu:
- Thiếu gia yên tâm.
Nói xong, khí thế toàn thân biến đổi, ngẩng đầu sải bước đi ra ngoài.
Kha Thúc Hùng sợ hết hồn: A Nhất A Nhị sau lưng Lý Đình Nghĩa, từ đầu tới giờ vẫn một mực yên lặng không nói nửa lời, đi theo sau lưng Lý Đình Nghĩa giống như là hai tùy tùng bình thường.
Nhưng Lý Đình Nghĩa vừa căn dặn, khi xuất thủ A Nhất mới phóng xuất khí thế vốn vẫn ẩn giấu ra, thao thao bất tuyệt giống như tinh hải trường hà, Kha Thúc Hùng mới nhìn ra được A Nhất lại là cường giả nhất lưu nhị phẩm thượng. So ra y còn cao hơn cả Cát Hùng đang chiến đấu bên ngoài.
A Nhất vừa ra tới, tất cả mọi người phe Vũ La đều phát hiện được.
Lương Mạt Vũ thốt nhiên giận dữ, không chút khách sáo hét lớn một tiếng, tiên nguyên cuồn cuộn, đưa thanh âm vào trong tiểu thuyền của bọn Lý Đình Nghĩa:
- Tiểu tử kia, ngươi to gan lớn mật như vậy, phải chăng là muốn họa lây tới người nhà?
Lý Đình Nghĩa quen thói con trời, ánh mắt cũng cao hơn đĩnh đầu, làm sao tin được lời của Lương Mạt Vũ?
Cha của mình chính là đường đường Bạt Tượng Tiên Tôn, độc chưởng Cự Tượng Tinh Vực, chính là cường giả đứng đầu Tiên giới, còn ai có thể làm cho mình họa lây tới người nhà?
Nhãn giới của y cũng chỉ dừng ở cấp Tiên Tôn. Nhưng y không biết trong đám Tiên Tôn cũng có phân chia mạnh yếu.
Giống như trong đám Ma Tôn có Tả Sư Dạ Vũ Ma Tôn chiếm Thập Phương Ma Vực còn không thỏa mãn, đem binh tấn công Vô úy Ma Vực. Chiếm Vô úy Ma Vực rồi còn không thỏa mãn, tiếp tục dẫn quân đánh vào Bách Nhãn Ma Vực, chuẩn bị nhất thống tất cả Ma Vực.
Những Ma Tôn trên Vô úy Ma Vực, Bách Nhãn Ma Vực vô cùng bi thảm, trời sinh ra để cho người khác làm thịt.
Trong tiểu thuyền của Kha Thúc Hùng, Lý Đình Nghĩa ngồi ung dung như công từ đang câu cá. Lúc này A Nhất đang vượt qua bọn Lương Mạt Vũ, chạy thẳng tới tiểu thuyền của Vũ La.
Vũ La không nhịn được lắc đầu một cái, nhìn A Nhất cước đạp hư không mà đến, ánh mắt không khói lộ ra một tia thương hại.
Nhị phẩm thượng!
A Nhất lững thững tiến tới trong hư không, bước ra mỗi một bước, lực lượng trên người lại tăng cường một phần. Sau khoảng mười bước, trên người y cũng đã cháy lên ngọn lửa linh quang hừng hực. Được y thôi thúc, ngọn lửa này trở nên càng ngày càng đáng sợ. Đến khi y còn cách tiểu thuyền Vũ La chừng ba ngàn trượng, toàn thân đã trở thành một quả cầu lửa cháy bừng bừng.
Lực lượng y đạt tới đỉnh phong, ép hư không xung quanh xuất hiện từng tia dao động.
A Nhất lộ ra một nụ cười mỉm cười, nói với Vũ La trong tiểu thuyền:
- Chẳng qua là ngươi không may mắn thôi, gặp phải chúng ta.
Hai tay y lộn một cái, một quả quang cầu xuất hiện, hạch tâm quang cầu này là một thanh tiểu kiếm trong suốt chỉ to bằng ngón tay. Mỗi lần tiểu kiếm rung lên đều toát ra một chuỗi dao động năng lượng vô cùng đáng sợ. Dù là Vũ La ở ngoài xa ba ngàn trượng, cũng có thể cảm thấy được rõ ràng.
Lương Mạt Vũ nóng này vô cung, uy lực tiểu kiếm kia không phải là tầm thường. Y vô cùng khẳng định chỉ cần A Nhắt vừa động thủ, Vũ La cùng với tiểu thuyền đều sẽ bị thanh tiểu kiếm nhìn qua như vô hại này đánh cho tan tác.
Y điên cuồng hét lên một tiếng, uy lực ngân quang của bổng gia tăng, kim quang ngân quang giao nhau đánh về phía Cát Hừng, định bức lui y, chạy nhanh về cứu Vũ La.
Cát Hùng cũng biết đây là thời khắc mấu chốt, bèn dốc hết bản lãnh toàn thân, bám chặt lấy Lương Mạt Vũ không rời.
Triệu Hiểu Hiểu liều mạng bị thương, nhục thân vòng trở lại, không nói nửa lời đánh ra một đạo lôi quang về phía A Nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...