Chỉ là thực lực người này đặc biệt hùng mạnh, dù là Tiên Tôn một phương cũng không làm gì được y. Mà tính tình của y lại đặc biệt cổ quái, thích cho ai loại rượu này thì cho, không thích cho ai thì dù thi triển đủ các biện pháp vẫn không cho.
Cho nên Thập Lý Phô Đạm Tửu nay nên Cửu Giới Tinh Hà chính là rượu ngon khó cầu.
Sau khi Vũ La nghe Tổ Thiên Thu sắc mặt ảm đạm giải thích, cũng nở một nụ cười:
- Tô cô nương có lòng như vậy, Vũ mỗ xin khắc sâu tận đáy lòng.
Tô Cửu Lan đang muốn trả lời, Lương Mạt Vũ chợt chen miệng nói:
- Nàng họ Tô ư, hội trưởng Tô Mã của Tiên Ma thương hành là gì của cô nương?
Tô Cửu Lan lập tức cung kính trả lời:
- Chính là gia phụ.
Thần sắc Tổ Thiên Thu chấn động, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng: Quả nhiên Thập Phương thương hành đại thế đã mất. Người ta đường đường Tiên Ma thương hành, còn phải phái ra ái nữ thân sinh của hội trưởng hiện nhiệm tới lôi kéo Vũ La. Thập Phương thương hành an bài một mình Hồ Tam Đao, lại thêm từ khi Vũ La tiến vào Tê Lan Tinh, mãi tới bây giờ mới chỉ xuất hiện một lần, làm sao có thể cạnh tranh với người ta cho được?
Vũ La đùa cợt:
- Nàng tên Tô Cửu Lan, hẳn là xếp thứ chín trong các huynh đệ tỷ muội?
Hắn chợt nhớ tới Tiểu Cửu ở tinh không phù đảo của mình...
Tô Cửu Lan bất đắc dĩ cười cười:
- Ngài biết là được rồi, vì sao lại nói ra để cho tất cả mọi người đều biết, lúc gia phụ đặt tên cho ta vốn hết sức lười biếng...
Mọi người cùng cười, đúng vào lúc này, một tràng cười không đúng lúc từ ngoài cửa truyền vào:
- Ha ha ha! Vũ tiên sinh, mấy ngày nay thật là lạnh nhạt, thật sự là chuyện Tê Lan tập quá nhiều, xin tiên sinh thứ lỗi...
Hồ Tam Đao tự cho là mình “chiêu hiền đãi sĩ”, từ bên ngoài đi nhanh vào, vừa tới cửa đã thấy không khí có vẻ khác thường. Y nhìn Tổ Thiên Thu, Tổ Thiên Thu đang căm tức tới nỗi mặt mày méo xệch, Hồ Tam Đao càng cảm thấy kỳ quái.
Tô Cửu Lan nhìn thấy tiêu ký trên y phục Hồ Tam Đao, mỉm cười đứng dậy cáo từ:
- Tiên sinh, bữa sáng nay còn chưa xong, tiểu muội chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp tìm thêm một bình Thập Lý Phô Đạm Tửu, nâng cốc đàm đạo cùng tiên sinh. Hôm nay không dám quấy rầy tiên sinh nữa, chúng ta xin cáo từ trước.
Tiểu Sơ Tử cũng nghiêng mình thi lễ, chủ tớ hai người lập tức lễ phép rời đi.
Vũ La mỉm cười đứng dậy đưa tiễn, trong lòng cũng cảm thấy hết sức vừa ý thái độ của Tiên Ma thương hành. Không thể không nói, người ta có thể đạt tới đệ nhất thương hành của Tiên giới, tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên. Đối với một vị khách quý cao cấp, lập tức phái ra ái nữ thân sinh của hội trưởng tiếp đãi. Thập Lý Phô Đạm Tửu cũng là một mánh khóe khéo léo, tuy rằng không đắt nhưng lại khó tìm, lộ ra vẻ tôn trọng khách quý.
Trái lại bên Thập Phương thương hành, tối thiểu lần này phải rơi xuống hạ phong.
Bất quá đối với Hồ Tam Đao, Vũ La cũng không hề có ý trách tội. Hắn hiểu rất rõ ràng vị trí của mình, cảm thấy mình không có tư cách trách tội người ta. Muốn trách tội cũng phải là thượng ti của Hồ Tam Đao, mình không phải là người Thập Phương thương hành, không có tư cách này.
Hơn nữa từ lúc hắn phất lên ở Nam Hoang đi tới bước này, cũng đã trải qua chuyển thế trùng tu, biết bao sóng to gió lớn đã rèn luyện cho hắn đạo tâm kiên định như núi. Hồ Tam Đao không coi trọng mình vậy thì đã sao? Bản thân mình biết mình có giá trị thế nào là được rồi, Hồ Tam Đao nghĩ mình thế nào không có quan hệ gì với mình cả. Lui một vạn bước mà nói, Hồ Tam Đao không tôn trọng mình, đó là tổn thất của y.
Con kiến duỗi chân ra, cảm thấy có thể làm cho voi vấp ngã, chẳng lẽ voi quay lại so đo cùng kiến hay sao? Trong mắt voi không có thứ nhỏ bé như con kiến, không xứng để nó so đo.
Sắc mặt Vũ La vẫn tỏ ra ôn hòa:
- Hồ chưởng quỹ, Tê Lan Tập vô cùng quan trọng, tự nhiên là ngươi phải hết lòng lo lắng, cũng không cần mời chúng ta, tối nay sắp sửa tiến hành đấu giá rồi, ngươi đi mau đi.
Hồ Tam Đao còn đang hoang mang ngơ ngác, đang muốn nói gì đó, ngoài cửa chợt có người cao giọng nói:
- Vũ La tiên sinh, Tiên Ma thương hành Nam Dung Thiên cầu kiến.
Vũ La thuận miệng nói:
- Mời vào.
Một lão nhân sải bước tiến vào, hai tay dâng lên một miếng hồng ngọc rộng ba ngón tay:
- Tiên sinh, tiểu thư nhà ta phái lão nô mang tới cho ngài thiếp mời hội đấu giá của Tiên Ma thương hành đêm nay.
Thiếp mời này được chế tạo vô cùng tinh xảo, một mặt ghi nội dung mời, mặt kia khắc hoa văn long phượng tinh xảo. Giữa hoa văn có khắc một chữ Nhất rất lớn.
Tô Cửu Lan cũng không tận lực nâng cao địa vị Vũ La, nếu có người khác cầm trong tay ngọc bài khách quý cao cấp của Tiên Ma thương hành tới Tê Lan Tinh trước, như vậy so thứ tự đến trước đến sau, Vũ La sẽ là số hai.
Nhưng bây giờ chỉ có một mình Vũ La, vậy hắn đường đường chính chính là số một.
Vũ La thu thiệp mời, gật đầu cười nói:
- Xin về báo lại Tô cô nương, tối nay ta nhất định tới.
Nam Dung Thiên đáp tạ, cười ha hả rời đi.
Hồ Tam Đao sờ vào thiếp mời hết sức phổ thông trong tay áo mình, có cảm giác thua sút người ta, xấu hổ không dám lấy ra. Đến lúc này y cũng đã hiểu rõ, Vũ La đã kết nối quan hệ với Tiên Ma thương hành, Thập Phương thương hành không còn chút ưu thế gì nữa.
Nam Dung Thiên ra bên ngoài khách sạn, xe ngựa Tô Cửu Lan còn đứng ở cửa ra vào. Lão lên xe, mỉm cười nói:
- Quả nhiên không ra ngoài dự liệu của tiểu thư, xem ra Thập Phương thương hành cũng muốn lôi kéo vị tiên sinh này. Bất quá ta đoán rằng, hiện tại bọn họ không còn có thể giở trò gì được nữa.
Tiểu Sơ Tử dương dương đắc ý:
- Đó là tự nhiên, những tên ngu ngốc kia sao có thể so bì được với tiểu thư! Tô Cửu Lan cười khổ:
- Ngươi đó, trong mắt ngươi, người khác đều là ngu xuẩn...
- Đúng là ngu xuẩn. Tiểu thư của ta là đệ nhất mỹ nhân thông tuệ vô song, xinh đẹp vô song, năng lực kiếm tiền vô song trên cả Cửu Giới Tinh Hà, ha ha...
Tô Cửu Lan bị nàng trêu chọc tới nỗi không làm gì được:
- Tiểu nha đầu này... Ôi, được rồi, Nam thúc, chúng ta đi thôi.
Nam Dung Thiên ra ngoài lên xe, vung roi ngựa lên, xe ngựa chậm rãi chuyển động.
Tô Cửu Lan đi ra trước, sau đó lại phái Nam Dung Thiên vào đưa thiệp mời, có thể nói là có thâm ý. Hôm nay tới thăm như vậy, đã thể hiện sự coi trọng với người nắm giữ ngọc bài khách quý cao cấp là Vũ La, lại không lộ vẻ quá thân mật, dù sao Tô Cửu Lan cũng là nữ tử.
Hơn nữa sau lại phái Nam Dung Thiên tới, có chút ý giảo hoạt trong đó: Âm thầm quan sát bọn Hồ Tam Đao nói chuyện cùng Vũ La thế nào.
Trên thực tế kết quả cũng đúng như Nam Dung Thiên phỏng đoán, Hồ Tam Đao ủ rũ trở về. Dù rằng y rất muốn cứu vãn, đáng tiếc không còn kịp nữa, hiện tại y phải về chuẩn bị chuyện hội đấu giá buổi tối.
Mà sau khi Vũ La biết được diệu dụng của Bồng Kinh Thần Mộc, đã nảy ra một sáng kiến không tệ chút nào. Thấy từ đây đến tối còn không ít thời gian, y chuẩn bị thực hiện sáng kiến này.
Nếu dùng Vu lực màu vàng sẫm của mình tiến hành rèn luyện tinh phong cho Bồng Kinh Thần Mộc, như vậy số Bồng Kinh Thần Mộc mà mình thắng được trong trường đổ thụ kia cũng không còn trân quý gì nữa.
Trên thực tế ứng dụng của Bồng Kinh Thần Mộc trên Tiên giới cực kỳ rộng rãi, hơn nữa toàn ương lĩnh vực đỉnh cao, khắc Phù Vận Tiên văn chỉ là một trong số đó. Bất quá cũng chính là vì vận dụng trong việc khắc Phù Vận Tiên văn, đã đẩy giá của Bồng Kinh Thần Mộc lên rất cao.
Trước đây Vũ La khắc Phù Vận Tiên Văn, toàn là dùng thao tác vô cùng tỉ mỉ, mà Bồng Kinh Thần Mộc mài thành bột có thể gia tăng thật lớn tỷ lệ thành công của Phù Vận Tiên văn. Như vậy có nghĩa là Bồng Kinh Thần Mộc có thể giúp cho Vũ La không cần tỉ mỉ chính xác như trước nữa, cũng giống như sự khác biệt giữa lối vẽ tranh hoa điều tỉ mỉ và vẩy mực diễn đạt vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...