Vũ La hỏi tới:
- Nói mau, cái giá như vậy có thể hoàn thành nhiệm vụ này không?
Lương Mạt Vũ lúc này mới nhớ tới nhiệm vụ, cau mày hỏi:
- Lôi thị Tiên tộc? Vì sao từ trước tới nay ta chưa từng nghe qua?
Lăng Hổ Quy hừ một tiếng:
- Hừ, ngươi chưa nghe nói qua bởi vì bọn họ vốn là Tiên tộc mạt lưu, nhãi nhép trên Cửu Giới Tinh Hà mà thôi.
Y giới thiệu qua một lượt thực lực của Lôi thị Tiên tộc.
Lương Mạt Vũ còn chưa nghe xong đã cười:
- Đủ, vậy là quá đủ rồi. Nói thật, không cần Phù Vận Tiên văn lục phẩm hạ, món Phù Vận Tiên văn mà ba năm trước ngươi đấu giá ở Thập Phương thương hành, đã đủ cho Cửu Đại Cự Đầu xuất thủ một lần. Chỉ cần bọn họ xuất thủ, Lôi thị Tiên tộc căn bản không có lực phản kháng chút nào, cũng sẽ bị tiêu diệt.
Lăng Hổ Quy lại tỏ ra ngạc nhiên:
- Vì sao ngươi cừu hận Lôi thị Tiên tộc tới mức như vậy?
Vũ La không nói gì, chuyện của Ngũ Phương giới, nói ra bọn họ cũng không hiểu. Lương Mạt Vũ cùng Lăng Hổ Quy đều là Tiên Nhãn cao cao tại thượng trên Cửu Giới Tinh Hà, căn bản sẽ không quan tâm đến sống chết của một bầy kiến ở Ngũ Phương giới. Đây không phải là vì tính tình hai người trời sinh lạnh lùng bạc bẽo, mà là tư duy cố hữu của Cửu Giới Tinh Hà gây ra.
Hắn không chịu nói, Lăng Hổ Quy cũng rất thức thời không hỏi tới nữa. Lương Mạt Vũ bèn quay lại chính đề:
- Không cần tìm người khác, ngươi có thể trực tiếp treo thưởng nhiệm vụ của mình trên bình đài giao dịch vượt không gian của Tiên Ma thương hành. Phù Vận Tiên Văn lục phẩm hạ, hắc hắc, e rằng ngay cả Tiên Tôn cũng phải động lòng, Lôi thị Tiên tộc xong rồi!
Lăng Hổ Quy cũng gật đầu nói:
- Đến lúc đó, sợ rằng sẽ xuất hiện cục diện tranh cướp nhiệm vụ. Phù Vận Tiên Văn lục phẩm hạ, đủ để cho những tên kia điên cuồng...
Y vừa nói tới đây, thình lình ánh mắt sáng rực:
- Cần gì tìm người khác, công việc này Tam ca của ta có thể làm được...
Vĩnh Vũ tiêu cục đi tới thế giới cấp thấp cũng là cường đạo, cướp bóc, chinh phục, giống như mã tặc che mặt trên Cửu Giới Tinh Hà mà thôi, muốn diệt Lôi thị Tiên tộc là không thành vấn đề.
Vũ La khoát tay:
- Sau này chúng ta vẫn còn cơ hội hợp tác, ta không muốn các ngươi dính vào loại chuyện như vậy.
Lăng Hổ Quy nghĩ cũng phải, mà câu “Sau này chúng ta vẫn còn cơ hội hợp tác” của Vũ La càng làm cho y cảm thấy khoái chí trong lòng, thầm nói Đại ca thật là tinh mắt, lúc trước mới cho mình đi theo Vũ La. Hiện tại Vũ La đã có thể khắc Phù Vận Tiên Văn lục phẩm hạ, mình ngoan ngoãn đi theo, hẳn là tương lai sáng lạn.
Ban ra treo thưởng nhiệm vụ trên bình đài giao dịch vượt không gian của Tiên Ma thương hành, còn có một cái lợi là có thể ẩn danh.
Vũ La không muốn chuyện này bị quá nhiều người biết, làm như vậy là thích hợp nhất.
Hai ngày sau đó, Lão Hắc cùng Lôi Quá nhận được tin tức cùng vội vàng chạy về.
Vì chuyện này, Lão Hắc phải hao phí thêm ba mươi vạn tiên ngọc. Nếu không phải vội vàng chạy về gặp Vũ La, với “đao pháp” hiện tại của y, thế nào cũng phải giở ra đủ các thủ đoạn như Đại Đao, Tiểu Đao, Tuyết Hoa Đao, Toái Phiến Đao... Chém vụn ba mươi vạn tiên ngọc kia.
Lôi Quá thì chưa kịp đàm phán, bên kia đòi giá quá cao, y cũng lười không thèm nói. Vừa lúc biết Vũ La xuất quan, bèn bỏ chuyện bên kia chạy về.
Vũ La nói chuyện treo thưởng nhiệm vụ cho Lão Hắc, nghe xong sắc mặt y hơi đổi, môi giật giật, chợt nói:
- Tiên sinh, ta đã nghe ngóng qua, quả thật Lôi Ba không có liên quan tới chuyện này...
Vũ La khoát tay ngăn lại:
- Chuyện này không cần ngươi nói nhiều, ta diệt Lôi thị Tiên tộc, y có thể không ghi hận ta ư?
Lão Hắc khe khẽ thở dài.
Vũ La nhìn y một cái, rốt cục vẫn nói:
- Ta có thể lưu y một mạng, ngươi bảo y chạy càng xa càng tốt.
Sắc mặt Lão Hắc khẽ động:
- Đa tạ tiên sinh.
Vũ La lắc đầu một cái, xoay người rời đi.
Trong lòng hắn tuyệt đối sẽ không có ý nghĩ “những người khác của Lôi thị Tiên tộc vô tội”. Chẳng lẽ sinh linh của Ngũ Phương giới không vô tội hay sao? Những người này thân ở Lôi thị Tiên tộc, hưởng thụ quá nhiều ích lợi của Lôi thị Tiên tộc, Lôi thị Tiên tộc gây ra tội nghiệt, bọn họ cũng nhất định phải chuộc tội.
Lão Hắc không đi ban bố nhiệm vụ ngay tức khắc, bởi vì muốn ban bố nhiệm vụ ở Tiên Ma thương hành, phải cung cấp thù lao trước cho Tiên Ma thương hành. Vũ La cần luyện chế một đạo Phù Vận Tiên Văn lục phẩm hạ.
Nếu là Tam Phù Thiên Công khác, cho y một thời gian có hạn bắt y hoàn thành một tác phẩm, so ra còn khó chịu hơn là giết y, thậm chí có kẻ không làm được. Nhưng trong đầu Vũ La đã chất chứa quá nhiều sáng kiến, trước đây bởi vì cảnh giới không đủ, không có biện pháp thực hiện, buồn bực vô cùng. Hiện tại đã có một cơ hội phát tiết, hắn lập tức động thủ không trì hoãn chút nào.
Sau ba tháng, Vũ La giao một món Phù Vận Tiên Văn lục phẩm hạ cho Lão Hắc, ngoài ra còn có ba món Tiên Binh.
Ba món Tiên Binh này là đặc biệt chuẩn bị cho bọn Dạ Huy.
Lúc ba người Dạ Huy được Vũ La gọi tới cũng biết có chuyện tốt, Lôi Quá lại càng nôn nóng không yên. Vũ La tiện tay ném ra:
- Lôi Quá, đây là của ngươi, ta thấy ngươi đợi không được nữa...
Lôi Quá ngượng ngùng cười một tiếng, y nhận lấy vật kia, quan sát một phen. Nhìn qua hết sức bình thường, chỉ là một hạt châu màu đỏ, cầm trong tay cảm thấy hơi nóng một chút.
Y còn đang nghi hoặc không biết vật này có tác dụng thế nào, Vũ La đã nói:
- Lấy Phù Hạch Tiên Binh của ngươi ra.
Lôi Quá bèn lấy hai đồng tiền của mình ra. Hai đồng tiền vừa xuất hiện, hạt châu kia lập tức vù một tiếng xông tới, chạy thẳng về phía đồng tiền.
Sau đó, trong khi ba người Lôi Quá trợn mắt há mồm, hạt châu kia hoàn toàn dung nhập vào trong đồng tiền. Mà trên đồng tiền, cũng có thêm ba vòng tròn màu đỏ lửa.
- Chuyện này...
Phù Hạch Tiên Binh đã thành hình không ngờ rằng còn có thể tiến hóa... Chuyện này ba người chưa từng thấy qua, cũng chưa từng nghe qua.
Thấy dáng vẻ ngây ngốc ngu ngơ của ba người, Vũ La khoát khoát tay:
- Đừng đứng ngây ra đó, các ngươi thử xem hiệu quả thế nào. Lôi Quá tràn đầy mong đợi:
- Dạ.
Y búng đồng tiền lên không, trọng giáp hào quang rơi xuống ầm ầm. Nếu so với trước đây, hiện tại bên ngoài trọng giáp hào quang của y có thêm ba vòng lửa mờ mờ quấn quanh.
Thấy vòng lửa này có vẻ quen thuộc, Dạ Huy kêu lên:
- Đây là... Ba vòng Thần Hỏa trong long mộ!
Vũ La mỉm cười gật đầu:
- Không sai, chính là ba vòng Thần Hỏa kia, ta trang bị chúng lên trọng giáp hào quang của ngươi, chính là thủ đoạn phản kích bị động. Sau này chỉ cần có người công kích ngươi, sẽ tự động đánh trả, coi như là một thủ đoạn phòng ngự tích cực.
Tao ngộ nguy hiểm bên trong long mộ vẫn còn rành rành trước mắt, Lôi Quá nhớ tới uy lực đáng sợ của ba vòng Thần Hỏa này, không khỏi mừng rỡ, ôm quyền quỳ xuống nói:
- Đa tạ tiên sinh!
Dạ Huy thấy ba vòng Thần Hỏa kia vô cùng hâm mộ, Vũ La thấy vậy bèn lấy món thứ hai ra:
- Dạ Huy, thứ này cho ngươi, thử đi xem có vừa tay không.
Dạ Huy thấy vật kia, trong lòng cũng có chút cảm động: Thiết kiếm.
Đôi thiết kiếm này giống như đúc thiết kiếm của mình trước kia, hiển nhiên là chủ nhân còn nhớ Tiên Binh của mình đã bị phá hủy.
Y lặng lẽ nhận lấy, nhưng không ngờ đôi thiết kiếm này lại hết sức nặng nề, thiếu chút nữa không giữ được rơi xuống đất.
Dạ Huy nắm đôi thiết kiếm, tiện tay huy động, tiên nguyên cuồn cuộn dung nhập vào trong thiết kiếm không có trở ngại chút nào, hơn nữa còn gia tăng lực lượng gần gấp đôi.
- Cái này... Tiên sinh, vật này quá quy trọng, ta...
Y vừa cầm đôi thiết kiếm này lên đã phát hiện ra tối thiểu cũng là tứ phẩm trung, quả thật là quá trân quý.
Vũ La khoát tay:
- Chính là luyện chế cho ngươi, nếu ngươi không sử dụng, lọt vào tay người khác tuyệt đối không phát huy được uy lực của nó.
Dạ Huy vừa nghe liền đoán được đôi thiết kiếm này còn ẩn chứa huyền cơ:
- Ý của tiên sinh là... Đôi thiết kiếm này cũng có thể phối hợp với Phù Hạch Tiên Binh của ta ư?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...