Sáu người Hoàng Hầu đều nhất trí ý kiến, Vũ La không khỏi liếc nhìn bọn họ một cái. Bất quá lời Hoàng Hầu vừa rồi đã làm cho hắn nảy ra một biện pháp.
- Dạ Huy, đi ra ngoài bắt một con chim nước về đây. Phải sống mới được.
Dạ Huy lĩnh mệnh mà đi.
Dạ Huy đi chừng nửa canh giờ mới trở về, dựa theo khoảng cách, dựa theo tốc độ của Dạ Huy, vốn không nên đi lâu như vậy mới phải.
Trong tay Dạ Huy cầm một con chim nước khổng lồ, có bộ lông màu vàng nhạt, mỏ dài giống như móc sắt, trên móng vuốt đầy gai nhọn đen kịt, xem ra là kịch độc.
Dạ Huy có vẻ bất đắc dĩ:
- Chim nước thông thường vừa tới gần nơi này đã bị dọa chết, ta tìm rất lâu mới phát hiện được con này.
Hung cầm này có lẽ cũng là bá vương trong Đại Hoang Thần Trạch, dưới trảo của nó có lẽ cũng đã giết không biết bao nhiêu chim chóc. Nhưng hiện tại tới nơi này rồi, hai mắt trợn trắng, mỏ sùi bọt vô cùng sợ hãi.
Vũ La thấy nó sắp sửa sụp đổ, vội vàng chộp lấy ném nhanh vào trong địa huyệt khổng lồ kia.
Dường như cảm ứng được có sinh linh xâm nhập, trong địa huyệt khổng lồ vốn không có gì thình lình toát ra một luồng khói màu đỏ nhạt, vừa lóe lên một cái, không khí trong khắp địa huyệt lập tức thay đổi.
Sáu cột sáng từ trên trời giáng xuống, lực lượng cường hãn gào thét tuôn ra, sóng khí không ngừng lan tràn ra khắp xung quanh. Bọn Vũ La bất ngờ không kịp đề phòng, phải liên tiếp thối lui ba bước mới xem như ổn định thân hình.
- Đây... Đây là thứ gì vậy...
Hoàng Hầu vô cùng kinh ngạc, sau khi hung cầm kia bị ném vào địa huyệt, không kịp có một động tác nào đã bị cỗ khí thế kia chèn ép không thể cử động, ngay sau đó bị từng đợt sóng khí xé tan tác thành mảnh vụn.
Nếu lúc nãy bọn họ lỗ mãng xông vào, kết quả thế nào có thể tưởng tượng.
Sáu người Hoàng Hầu không rét mà run.
Lúc này bọn họ không khỏi cảm kích nhìn thoáng qua Vũ La.
Lương Mạt Vũ nhìn thấy cảnh này, cười lạnh một tiếng châm chọc:
- Nghĩ trước làm sau, các ngươi tu luyện mấy trăm năm mà một chuyện tầm thường như vậy cũng không biết, chẳng trách nào bây giờ vẫn còn phải bán mạng cho người!
Sáu người Hoàng Hầu xấu hổ vô cùng, nhưng cũng không dám phản bác gì.
- Các ngươi xem kìa!
Lăng Hổ Quy thét một tiếng kinh hãi, chỉ thấy bên trong địa huyệt, sáu cột sáng kia lại xảy ra biến hóa, ngưng tụ thành sáu cái kén ánh sáng rất lớn. Dần dần có sáu cái bóng xuất hiện, sau đó hào quang nhoáng lên một cái, sáu cái bóng rất lớn cất bước đi ra.
Mọi người vô cùng sửng sốt, sáu cái bóng này toàn là đầu rồng thân người, nhưng tay chân lại có hình dáng long trảo, áo giáp trên người cũng có trang trí hình rồng.
Chỉ là chúng cũng không phải là vật sống, mọi người không cảm thấy được chút khí tức nào trên người chúng.
Vũ La âm thầm thở dài: Chắc chắn là xảy ra vấn đề gì, bên trong địa huyệt này ẩn giấu mai phục đáng sợ như vậy, nhưng mình lại không nhìn ra chút manh mối nào...
- Đây là...
- Chúng toàn là đá...
Lăng Hổ Quy kinh hô thất thanh, mọi người nhìn kỹ lại, quả thật là như vậy. Sáu quái vật này là do đá tạc thành, bất quá hành động của chúng cũng có vẻ linh hoạt, không có chút cảm giác cứng nhắc.
Lương Mạt Vũ nhìn lại Vũ La, lần này trong ánh mắt y đã có vẻ chất vấn. Sau khi tiến vào long mộ, những tình huống quỷ dị không ngừng xuất hiện, ngay cả Lương Mạt Vũ cũng không hiểu được.
Vũ La nói:
- Mỗi mảnh vảy giáp trên ngực chúng đều có một đạo linh văn Long tộc, kết hợp lại với nhau. Hẳn là phối hợp sử dụng với dị bảo gì đó bên trong cơ thể, mới có thể có được hiệu quả như vậy...
Lương Mạt Vũ truy vấn một câu hiếm có:
- Hiệu quả gì vậy?
Vũ La cũng không trả lời, chỉ bĩu môi nhìn vào trong địa huyệt.
Lương Mạt Vũ vừa quay đầu lại, lập tức nhìn thấy sáu con rối đá to tướng vỗ trảo vào ngực bình bịch, toát ra tầng tầng hào quang màu vàng nhạt, lực lượng cường hãn bùng nổ từng đợt từng đợt. Sau đó từ trên ngực chúng toát ra hào quang càng ngày càng mãnh liệt, thình lình song chưởng chấn mạnh một cái, một luồng hào quang chói mắt bắn thẳng ra, bắn nhanh về phía mọi người.
Lôi Quá hét lên điên cuồng hoành thân ngăn ở phía trước mọi người, Phù Vận Tiên Văn gia trì, trọng thuẫn hào quang xuất hiện. Sáu đạo hào quang hung hăng đánh vào mặt thuẫn, Lôi Quá hét thảm một tiếng, trọng thuẫn cùng trọng giáp vỡ tan tành cùng lúc, hào quang bắn ra đầy trời.
Lôi Quá bay ra xa mấy chục trượng, ngã xuống thật mạnh.
Trên giáp ngực của sáu con rối đá lại một lần nữa óng ánh hào quang. Lương Mạt Vũ khẽ lắc đầu, thân hình thình lình lóe lên một cái, sau đó nhanh chóng tiến lên. Tuy rằng động tác của y không nhanh lắm, nhưng nhìn qua nhẹ nhàng lưu loát như nước chảy mây trôi. Thân thể y không có hộ giáp, trong tay chỉ có một chiếc bổng ngắn màu bạc, sáng loáng vô cùng, gần như có thể soi bóng trên đó.
Một đạo hào quang màu vàng nhạt phóng tới, Lương Mạt Vũ nhẹ nhàng giơ bổng lên ngăn lại. Đạo hào quang kia kêu bịch một tiếng vỡ nát, bổng của y vẫn bình yên vô sự.
Lương Mạt Vũ tung mình áp sát, nện một bổng vào vai con rối đá kia. Con rối đá vốn vô cùng cứng rắn bắt đầu nứt ra từ chỗ bị bống nện trúng, sau đó vết nứt lan tràn khắp toàn thân, ầm một tiếng vỡ vụn thành nhiều mảnh nhỏ.
Thân hình Lương Mạt Vũ thấp thoáng liên tục, tránh thoát từng đợt hào quang công kích. Nếu không tránh được, chỉ cần y giơ ngang bổng, lập tức thoải mái ngăn cản công kích của địch nhân.
Mà những con rối đá kia chỉ cần bị bổng của y đánh trúng, nhất định là vỡ tan thành vô số khối.
Sáu con rối đá đã hoàn toàn biến thành mảnh nhỏ chỉ trong khoảng thời gian tàn một nén nhang. Lương Mạt Vũ thoái mái tự nhiên, thậm chí còn ứng phó dễ dàng hơn lúc trước ứng phó bầy đại bàng khổng lồ kia.
Mọi người hoan hô một tiếng, Lăng Hổ Quy thấy vậy hâm mộ vô cùng. Chiếc bổng màu bạc kia rõ ràng là một món Phù Hạch Tiên Binh cấp bậc cực cao, quả nhiên có chỗ dựa tốt thật...
Dạ Huy đã tiến tới đỡ Lôi Quá dậy. Lôi Quá không có bị thương, có hơi kiệt lực, chỉ cần nghỉ ngơi một chút có thể khỏe lại.
Dường như Vũ La nhớ tới chuyện gì, khẽ cau mày một chút nhìn nhìn Lương Mạt Vũ, cũng không có nhiều lời.
Sáu người Hoàng Hầu tìm kiếm một hồi trong đống đá vụn của sáu con rối đá, rất nhanh đã mang tới sáu khối sắt hình trái tim:
- Tiên sinh, phải chăng đây là loại dị bảo mà ngài vừa nói?
Vũ La gật gật đầu, nhìn nhìn Lương Mạt Vũ, chỉ thấy y khoát khoát tay:
- Ta không cần, cho ngươi.
Y cũng không thèm nhìn qua, quả nhiên là tiền của dồi dào.
Vũ La khẽ gật đầu, nói lời cảm tạ, thu hồi sáu khối sắt. Nhưng hắn không lập tức dẫn mọi người tiến vào, mà tới quan sát đống đá vụn kia một lúc. Sau khi đã hiểu rõ trong lòng, lúc này mới đứng dậy:
- Đi, tiếp tục tiến tới.
Trên thực tế sáu khối sắt hình trái tim này vô cùng quý giá. Vũ La không biết rốt cục chúng nó có lai lịch thế nào, nhưng cũng có thể cảm nhận được bên trong khối sắt này ẩn chứa lực lượng hùng mạnh. Hắn cân nhắc đến chuyện dùng sáu khối sắt này làm tài liệu chủ yếu, luyện chế cho Dạ Huy một đôi thiết kiếm mới.
Đôi thiết kiếm trước kia của Dạ Huy phẩm chất quá kém, lần trước chiến đấu cùng Nhan Thế Hổ đã bị hủy đi một thanh.
Trong lòng hắn đang suy nghĩ miên man, thình lình nghe ngực nóng ran, Lam Điệp ấn ký đã lâu không có động tĩnh gì, chợt truyền ra một đạo ý niệm.
Vũ La sửng sốt một chút, người chung quanh lấy làm kỳ bèn hỏi:
- Tiên sinh, vì sao ngài không đi tiếp?
Vũ La lắc lắc đầu, mỉm cười một cai:
- Không có việc gì, đi thôi.
Hắn cúi đầu đi về phía trước, nhưng trong lòng đang dậy sóng trùng trùng. Lúc trước hắn đã đoán rằng Lam Điệp ấn kỳ tới từ thế giới có đẳng cấp cao, hiện tại xem ra càng thêm khẳng định.
Đạo ý niệm này của Lam Điệp ấn ký nói cho hắn biết rất rõ ràng, sáu khối sắt này gọi là Thạch Dũng Thiết Tâm, là sáu mảnh vỡ của một khối hạch tâm của một ngôi sao.
Sáu khối sắt này nếu phân chia theo tiêu chuẩn Linh Bảo chín phẩm của Tiên giới, cũng được xếp vào hàng tứ phẩm trung, vô cùng quý giá.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...