Tiên Tuyệt

Thời gian mười ngày chẳng qua chỉ giúp Vũ La đọc qua một lần mà thôi. Vũ La không có xuất quan, mà là tiếp tục nghiên cứu bốn loại văn tự này. Thần văn có thể tạm thời gác qua một bên, linh văn cùng Vu Văn thì phải mau chóng thuộc.

Vũ La mất thời gian hai tháng mới xem như nghiên cứu hai loại văn tự này tới mức tạm thông, bấy nhiêu cũng đã đủ làm cho hắn cạn kiệt sức lực.

Hắn ngã lăn ra ngủ, đánh một giấc say sưa cả ngày trời.

Sau đó hắn mới bắt tay vào nghiên cứu pháp môn căn bản của Phù Vận Tiên Văn, Phù Hạch Tiên Binh, Phù Linh Tiên Đan.

Lão thật sự có chút nóng nảy, hôm nay y đã đi tới nhà đá của Vũ La hai lần rồi, tất cả giám công cũng nhìn ra tâm trạng Lão Hắc không tốt. Cũng biết chuyện này có liên quan với Vũ La nhưng không ai dám nói gì. Lúc này càng phải cẩn thận, Lão Hắc bị chọc cho nổi giận sẽ rất dễ dàng coi kẻ đó là đối tượng, tai bay vạ gió.

Ly Hằng thành thật bẩm báo:

- Đại nhân, Vũ La vẫn chưa ra ngoài.

Lão Hắc gật đầu, gương mặt càng đen hơn một chút, âm trầm tới mức có thể vắt ra nước.

Lão Hắc cùng Vũ La ước định ba tháng, bởi vì y nhận được tin rằng Lôi Ba đang thi hành một nhiệm vụ trong vòng ba tháng sẽ không xuất hiện.

Lão Hắc tinh thông nhân tình thế thái, thủy chung vẫn lo lắng Lôi Ba phát hiện Vũ La. Y muốn trong vòng ba tháng này, mình cùng Vũ La phải thành lập mối quan hệ bí mật, loại Lôi Ba sang bên.

Có được bí mật này, mức độ quan hệ giữa y và Vũ La mới có thể chặt chẽ hơn Lôi Ba.

Nhưng nếu trong vòng ba tháng Vũ La vẫn không thể đột phá, vậy quan hệ bí mật này sẽ không tồn tại.

Đến lúc đó Lôi Ba xen vào, y không còn có thể giở thủ đoạn gì. Cho dù tương lai Vũ La có thành tựu, rốt cục sẽ ghi nhớ nợ nhân tình của y hay của Lôi Ba, y cũng không dám chắc.


Thật ra nếu như Lão Hắc biết chuyện đã xảy ra ở Ngũ Phương giới, vậy sẽ biết rằng Vũ La hận Lôi Ba, thậm chí hận Lôi thị Tiên tộc thấu xương, không cần lo lắng như vậy.

Nhưng vì Lão Hắc không biết, cho nên y vô cùng nôn nóng.

Nếu Vũ La thật không thể có đột phá gì trong ba tháng, Lão Hắc ngoại trừ thất vọng ra, còn tức giận vì chuyện này chứng minh y đã nhìn lầm người, nhãn quang có vấn đề.

Kể từ khi y trầm luân tới nay, vô cùng tức giận chuyện ánh mắt của mình xảy ra vấn đề.

Lão Hắc chắp tay sau lưng, cúi đầu đi trở về. Trên đường về, trong lòng y một mực suy nghĩ, chỉ còn lại có mười ngày, tiểu tử Vũ La này có thể đột phá được sao?

Trở lại đài cao của mình, cửa nhà đá đang mở, y biết ai đang chờ mình trong đó, không nói nửa lời, tiến vào trong đóng cửa lại.

Ngoài xa, sắc mặt mấy tên giám công cũng lộ vẻ kỳ quái:

- Bây giờ là ban ngày kia mà, thật là...

Bọn họ không dám nói gì nữa...

Triển Ngọc Long thấy Lão Hắc tiến vào, khẽ mỉm cười, tiện tay điểm ra một chỉ. Trong chếc đèn bằng đồng khổng lồ treo giữa nhà chợt bay ra một ngọn lửa, nổ ầm một tiếng.

Ngọn lửa đầy trời phân hóa thành vô số mồi lửa, lại từ từng mồi lửa như vậy phân giải thành từng tia lửa, sau đó hoàn toàn phân giải thành vô số hạt năng lượng hệ Hỏa cực kỳ nhỏ bé. Hằng hà sa số hạt năng lượng hệ Hỏa phân bố khắp trong nhà đá, khiến cho nhiệt độ trong nhà nhất thời tăng lên không ít.

Lão Hắc lộ vẻ vui mừng:


- Vật Hóa Hiển Vi! Ngươi đã đột phá đến cảnh giới Tiên Nhân bát phẩm!

Triển Ngọc Long tự tin cười một tiếng, thời gian ba năm từ một tiểu tử mới vừa phi thăng, không được ai coi trọng, y đã tu thành Tiên Nhân bát phẩm. Quá trình này y đã liên tục vượt qua ba cấp cửu phẩm hạ, cửu phẩm trung, cửu phẩm thượng, mỗi năm một cảnh giới, quả thật là y có tư cách để kiêu ngạo.

Tốc độ này cho dù là trên cả Cửu Giới Tinh Hà cũng là hết sức kinh người.

- Cũng là nhờ có ngài ủng hộ, nếu không có tài nguyên, ta không thể nào có được thành tựu như vậy. Ngài nói đúng, Tiên giới thiên tài đâu đâu cũng có, nhưng nếu không có tài nguyên khổng lồ ủng hộ, vậy tất cả chỉ là nói suông.

Trong lòng Triển Ngọc Long hiểu rất rõ ràng, trong ba năm qua mình đã tiêu hao hết bao nhiêu tài nguyên trân quý. Tuy rằng Lão Hắc là Đại đương gia của Ngọc Thiết lâm trường, hết sức uy phong, nhưng trong cả Lôi thị Tiên tộc, y cũng không phải là nhân vật quan trọng gì. Những tài nguyên kia cũng là ăn bớt từ khoản thu hoạch của lâm trường, từ đó có thể thấy được Lão Hắc phải gánh vác nguy cơ hết sức khổng lồ.

Y cảm kích Lão Hắc cũng là thật lòng, mặc dù y biết mục đích Lão Hắc làm như vậy là vì cái gì.

Trong mắt Lão Hắc lóe ra hào quang vui sướng, nói liền ba chữ tốt, có thể thấy y mừng rỡ tới mức nào.

Triển Ngọc Long bất động thanh sắc nói:

- Tên tiểu tử kia thế nào rồi, thời gian ước định giữa ngài với hắn chỉ còn lại có ba ngày...

Sắc mặt Lão Hắc sa sầm:

- Lúc này đang vui, đừng nhắc tới chuyện ấy...

Triển Ngọc Long cũng hết sức ngoan ngoãn, không nói nữa. Thật ra cũng không cần nhiều lời, sau khi Vũ La trở về đã bế quan, đến bây giờ cũng không đi ra ngoài. Công việc của hắn cũng bỏ bê tất cả không làm gì, chuyện này đối với một người mới như hắn đã là dung túng tới cực độ.


Nhưng mắt thấy thời gian sắp hết, Vũ La lại không có chút động tĩnh gì.

Lời hứa lúc trước của Vũ La với Lão Hắc “ba tháng là quá đủ”, hiện tại xem ra...

Mà vào lúc này, Triển Ngọc Long lại đột phá tới cảnh giới bát phẩm hạ, có thể nói trong cuộc tranh đấu ngầm giữa hai người, Triển Ngọc Long đã vượt lên trước rất xa.

Thời gian chớp mắt trôi qua, đến đúng kỳ hạn, sáng sớm Lão Hắc thức dậy hai mắt đỏ bừng. Không phải là vì y không ngủ được, chỉ là vì trong lòng y khó chịu đến cực độ.

Sau khi tất cả lao công khởi công làm việc, Lão Hắc nhảy xuống đài cao của mình, hùng hổ chạy thẳng tới nhà đá của Vũ La.

Ly Hằng đứng ở cửa, cũng không có gì để nói, nhưng Lão Hắc vẫn xem lão như nơi trút giận, tiện tay hất lão sang bên.

Sau cái hất này, Ly Hằng vù một tiếng bay ra ngoài mấy trăm trượng.

Lão Hắc tung một cước đạp cho cửa đá vỡ nát, xông vào đang định đá văng cửa phòng Vũ La. Lúc này cửa đột nhiên mở ra, Vũ La xuất hiện, gương mặt hắn lộ vẻ mệt mỏi.

Thấy Lão Hắc, sắc mặt Vũ La tỏ ra thản nhiên:

- Tới vừa đúng lúc, mau chuẩn bị sớm cho ta cái này.

Một tờ danh sách đưa tới trước mặt Lão Hắc, Lão Hắc cũng không thèm nhìn tới, hai mắt đỏ ngầu đầy những tia máu nhìn chằm chằm Vũ La:

- Tiểu tử, ngươi muốn đùa giỡn ta sao?

Vũ La nhìn y, lắc đầu nói:

- Ngươi hà tất phải làm như vậy, e rằng ngươi tức giận không phải là vì cảm thấy mình nhìn lầm người, mà vì cảm thấy mất thể diện, có phải không?

Lão Hắc quát lên như sấm:


- Nếu ngươi đã biết như vậy, vì sao còn để lão tử không hạ đài được?

Vũ La cười nhẹ:

- Lúc trước ta còn tưởng ngươi là anh hùng, bây giờ nhìn lại, quả nhiên là trầm luân thời gian quá lâu...

- Ngươi câm miệng cho ta!

Lão Hắc giận dữ:

- Không cần sử dụng thủ đoạn khích tướng thấp kém như vậy.

Vũ La cười ha hả, vứt danh sách trước mặt Lão Hắc:

- Không cần biết thấp kém hay không, coi như đã có tác dụng rồi. Cầm lấy xem đi, nếu sau khi ngươi xem xong vẫn không muốn chuẩn bị, vậy ta cũng không còn gì để nói.

Lão Hắc vẫn nhìn chằm chằm hắn, không nói nửa lời. Vũ La có vẻ không nhịn được, ném danh sách về phía y, đóng sầm cửa đá lại:

- Ta bận lắm...

Lão Hắc tức giận sôi lên, cơ hồ là dùng hết lực nhẫn nại lớn nhất của mình, mới kìm chế không tung ra một cước đạp nát gian phòng Vũ La.

Sở dĩ y cố gắng kìm chế như vậy, bởi vì Vũ La tỏ ra không hề sợ hãi, nhất định là có chỗ dựa.

Lão Hắc ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, tuy rằng bề ngoài nhìn qua dường như bằng lòng với số phận, trên thực tế tuyệt không phải như thế, bất cứ giờ phút nào y cũng nghĩ tới chuyện quật khởi trở lại.

Bằng không sẽ không có sự xuất hiện, của Triển Ngọc Long.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui