Tiên Tuyệt

Đám lao công á khẩu không trả lời được, không còn ồn ào như trước.

Ánh mắt tên giám công rực sáng, chộp lấy khối Bạch Mộng Thiên Tinh vào tay quan sát cẩn thận, sau khi xác định mình không nhìn lầm gật đầu nhìn Vũ La tỏ vẻ hài lòng:

- Rất tốt!

Lão Hắc đứng trên đài cao không nhịn được, cũng nở một nụ cười.

Lúc tên giám công nói rất tốt, Vũ La tự nhiên đứng dậy, khẽ nhún nhún vai, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì, lững thững đi trở về nhà đá của mình.

Hẳn thật sự không cảm thấy gì đặc biệt, đương nhiên những tài liệu kia trân quý thật, nhưng hiện tại hắn căn bản không dùng được. Giữ trong tay mình cũng chỉ là để đó không dùng, mang ra đổi lấy một ngày yên tĩnh cho mình, Vũ La cảm thấy rất xứng đáng. Còn ánh mắt của những người xung quanh, từ Nam Hoang cho tới bây giờ, chẳng lẽ Vũ La còn chưa đủ từng trải sao?

Chỉ là hôm nay khi hắn trở lại phòng đá, lập tức cảm giác được chút khác thường, hắn nhìn quanh một vòng, phát hiện ra ánh mắt những lao công nhìn mình có vẻ gì khác lạ.

Vũ La bất động thanh sắc, trở lại góc của mình ngồi xuống.

Hẳn còn ngồi chưa nóng chỗ đã có người tiến tới đá đá hắn:

- Này, đây là địa bàn của ta, cút mau!

Vũ La nhìn người nọ, mặt y lộ ra vẻ vui mừng trước tai họa của kẻ khác, ánh mắt sắc bén như mắt ưng, hung ác nói:

- Nhìn cái gì vậy, không phục sao?

Vũ La không đáp mà nhìn về phía những người khác trong phòng, gian nhà đá này ngoại trừ Vũ La ra còn có chín người nữa.

Hẳn nhìn qua một lượt, có ba người vội vàng cúi đầu dưới ánh mắt của hắn, hiển nhiên bọn họ không liên quan tới chuyện này. Lão lao công hôm qua cũng nhìn lại hắn nhưng không nói nửa lời. Còn lại năm người bao gồm đại hán râu quai nón khiêu khích kia, ánh mắt ai nấy hung ác, trợn trừng nhìn lại hắn.

Vũ La đã hiểu rõ trong lòng.

Hắn vẫn ngồi yên bất động, hỏi lão lao công kia:

- Xin hỏi các hạ xưng hô thế nào?

Lão lao công do dự một chút, rốt cục vẫn đáp:


- Ta tên là Ly Hằng, bọn họ cũng gọi ta là lão Ly.

Ly Hằng vừa đáp lời Vũ La, năm người kia lập tức nhìn lão với dáng vẻ như hung thần ác sát. Lão Ly ở Ngọc Thiết lâm trường cũng đã khá lâu, nếu chuyện mà mình đã nhất định cũng không hề sợ sệt, vẫn tỏ ra bình thản ung dung dưới ánh mắt của bọn chúng.

Vũ La gật đầu:

- Ly huynh, những người này muốn tới gây phiền phức cho ta, sau đó bắt ta chỉ cho chúng nơi nào có tài liệu trân quý, có phải vậy không?

Ly Hằng cười nói:

- Ta đã sớm nhìn ra ngươi không đơn giản, có lẽ bọn chúng cũng nghĩ tới điểm này...

- Ly Hằng ngươi muốn chết!

Đại hán râu quai nón giận tím mặt, ánh mắt y thoáng động, bốn người còn lại đứng bật dậy, nhanh chóng vây quanh Ly Hằng.

Vũ La chợt kéo tên đại hán râu quai nón:

- Vừa rồi ngươi dùng chân nào đá ta?

Đại hán lại đá tới một cước:

- Tiểu tử ngươi chán sống rồi...

Vũ La điểm ra một chỉ vào lòng bàn chân y, một cỗ lực lượng màu vàng sẫm nhanh chóng lan tràn. Đại hán râu quai nón thét lên điên cuồng, chân y từ vị trí bị Vũ La điểm trúng bắt đầu dần dần tiêu tan.

- A...

Đại hán hét lên một tiếng thảm thiết, ôm chân mình lảo đảo lui về phía sau. Nhưng tình trạng tiêu tan như vậy không phải y có thể phản kháng được, chỉ sau một cái nháy mắt, một chân y đã biến mất, ngay sau đó là eo, nữa người trên, ngực, cuối cùng ngay cả đầu cũng hoàn toàn tiêu tan.

Bốn tên còn lại giật nảy mình, nhìn Vũ La như nhìn một con quái vật.

Mất Ly Hằng khẽ giật:


- Tinh Sát Cương Phong?

Vũ La vừa nhấc tay đã diệt tên đại hán râu quai nón, cũng không cảm thấy có gì đặc biệt hơn người.

Quả thật thân thể hắn chỉ là thân phàm nhân, tuy rằng hắn tới đây chưa lâu, nhưng đã có thể nhìn ra được một số chuyện. Cái gọi là tiên thể, từ bản chất mà nói cũng chỉ là thân thể cường hãn một chút mà thôi. Thân thể Vũ La được cương phong rèn luyện qua, bản thân đã trở nên cường hãn vô cùng, vượt xa tiên thể thông thường.

Những lao công lưu lạc tới Ngọc Thiết lâm trường này cũng chỉ là một ít phế vật của Tiên giới, có được bao nhiêu kẻ có chân tài thực học? Mặc dù Vũ La mới tới Tiên giới, nhưng Cửu Long Thôn Nhật của hắn chính là Tiên quyết chân chính, giết một tên phế vật như đại hán này quả thật hết sức dễ dàng.

- Ngươi... Ngươi... Ngươi, ngươi giết Báo lão Đại, ngươi nhất định phải chết, Ngọc Thiết lâm trường không cho phép tự tiện ẩu đả, kẻ nào tự ý tự giết người phải chết!

Trong bốn người, có người chỉ vào Vũ La kêu to lên.

Vũ La không nhịn cười được, nhìn Ly Hằng hỏi:

- Thật không ngờ rằng Tiên giới còn có kẻ ngu xuẩn như vậy.

Ly Hằng hừ một tiếng:

- Đám Tiên tộc này sinh ra trên Tiên giới, chính là một bọn ngu xuẩn hồ đồ.

Hai người nói chuyện với nhau, mắng cho bốn người kia không ngẩng đầu lên được. Bốn người còn chưa hiểu có chuyện gì, Vũ La đã dứt khoát đứng dậy mở cửa phòng, nhìn ra ngoài kêu to một tiếng:

- Ta giết người rồi!

Bốn người há hốc mồm: Đây không phải là muốn chết sao? Không tuân theo cấm lệnh của Ngọc Thiết lâm trường, còn dám phô trương như vậy, quả thật là ông Thọ uống thuốc độc, ngại mình sống quá lâu.

Ầm!

Đám giám công ào tới như ong vỡ tổ, Lão Hắc tức tối hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

Quy củ của Ngọc Thiết lâm trường là do Lão Hắc định ra: Tự ý ẩu đả, phạt ba mươi roi điện, dám giết người, giết! Có người dám thách thức quy củ này chính là khinh thường Lão Hắc.


Vũ La vẫn lặp lại:

- Ta đã giết người!

- Ngươi ư?

Lão Hắc nhướng mày:

- Là ai chết vậy?

Không cần Vũ La trả lời, y vừa đi vào nhà đá đã nhìn thấy được, không khỏi chép miệng:

- Thì ra là Báo Tam, phải chăng là tên khốn này đã liên kết với kẻ khác, muốn ăn hiếp ngươi?

Vũ La gật đầu.

Lão Hắc nhìn bốn người kia một cái:

- Bọn chúng đều là đồng đảng ư?

- Dạ!

Rốt cục bốn người kia cảm thấy không ổn, vội vàng quỳ sụp xuống đất, lạy như tế sao:

- Đại nhân, Đại nhân, chúng ta tự ý ẩu đả, cam nguyện chịu phạt, nhưng tiểu tử này đã giết người, dựa theo quy củ của ngài, giết người là phải xử tử!

Lão Hắc cười lạnh một tiếng:

- Không sai, quy củ này là do ta định ra...

Trong lòng bốn người dâng lên một tia hy vọng.

Nhưng không ngờ Lão Hắc đổi giọng:

- Quy củ là ta định ra, ta cũng có thể thay đổi.

Y chợt biến sắc, lớn tiếng quát lên:

- Ném bốn tên ngu xuẩn này ra ngoài cho ta, loạn tiên đánh chết!


- A!

- Đại nhân, vì sao vậy, Đại nhân, chúng ta thật oan uổng, Đại nhân...

Bốn người liên tục kêu thảm, nhưng căn bản không thể thay đổi quyết định Lão Hắc. Bọn giám công ùa lên một loạt, lôi bốn người đi ra ngoài.

Sau khi ra bên ngoài, Lão Hắc rống to một tiếng vang vọng khắp cả Ngọc Thiết lâm trường đang chìm trong bóng tối:

- Tất cả thức dậy ra xem cho lão tử!

Không ai dám khinh thường mệnh lệnh Lão Hắc, đám lao công lập tức lục tục bò dậy, tụ tập ra hết bên ngoài.

Đám giám công phóng xuất pháp thuật chiếu sáng, chiếu cho Ngọc Thiết lâm trường sáng rực như ban ngày.

Lão Hắc giơ tay chỉ bốn người kia:

- Đây chính là kết quả của ngu xuẩn, các ngươi nhìn thật kỹ cho ta. Thủ hạ của lão tử tốt nhất cũng phải thông minh một chút, đừng làm chuyện ngu xuẩn!

Y hung hăng trừng mắt nhìn bốn người kia:

- Bắt đầu!

Hai tên giám công nhấc lên người đầu tiên, thình lình ném lên giữa không trung, tên giám công thứ ba run roi điện trong tay lên, một roi quất vào thân thể người kia trên không.

Điện quang mạnh mẽ nổ tung giữa không trung thành một quả cầu ánh sáng xanh thẳm. Tên kia không phát ra được một tiếng kêu thảm thiết nào, đã bị nổ tan xương nát thịt. Thịt vụn, máu tươi, tung bay đầy trời, thê thảm không nỡ nhìn.

Ba người còn lại bị dọa cho sợ hãi co quắp toàn thân, không thể khống chế đại tiểu tiện, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc.

- Đại nhân tha mạng, Đại nhân tha mạng, chúng ta biết sai rồi, chúng ta là kẻ ngu xuẩn như heo, cầu xin Đại nhân ngài khai ân...

Lão Hắc tỏ ra vô cùng kiên quyết:

- Tên kế tiếp!

- Kế tiếp...

- Kế tiếp!

Cả bốn người lập tức bị xử, trên mặt đất nơi thi hành án đã xuất hiện một lớp thịt vụn đỏ tươi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui