Vũ La lần đầu tiên thi triển pháp thuật Long Tộc, tự nhiên có chút chưa quen, thời gian chuẩn bị cũng hơi dài một chút.
Bất quá cũng may coi như thuận lợi, Vũ La dang hai tay ra, một luồng hào quang màu vàng nhạt xuất hiện trong lòng bàn tay.
Pháp thuật này tên là Long Ảnh Bi, chính là một trong pháp thuật Long tộc cửu phẩm. Luồng hào quang kia từ trong tay Vũ La bay ra, nhìn qua không rộng lớn, nhưng sau khi lên đến bầu trời thình lình bành trướng nhanh chóng. Một cỗ khí Chân Long cường hãn quân lâm thiên hạ bay ra, gào thét một tiếng hóa thành một con Thần Long màu vàng chói, bay một vòng trên bầu trời, sau đó quấn quanh một đạo hào quang hình dáng như tấm bia đá cổ.
Trên mặt tấm bia đá cổ này toát ra từng tia sáng, hút lấy liên tiếp ba mươi tên Đại Dũng Âm Binh, trấn áp bên dưới bia dần dần luyện hóa.
Vũ La khoát tay thu Long Ảnh Bi này vào trong Thiên Địa Tù Lao. Long Ảnh Bi không chỉ trấn áp, còn có thể từ từ luyện hóa, chỉ bất quá quá trình luyện hóa cực kỳ chậm chạp.
Long tộc năm xưa chính là từ trên trời mà đến, ngụ lại ở Ngũ Phương giới. Trong pháp thuật Long tộc cũng có không ít loại dùng ứng phó những sinh linh đến từ Thiên Ngoại này. Long Ảnh Bi chính là pháp thuật cấp thấp của Long tộc đặc biệt dùng ứng phó Đại Dũng Âm Binh.
Mọi người vất vả rất lâu mới giết chết được ba mươi tên Đại Dũng Âm Binh, Vũ La vừa ra tay đã trấn áp được ba mươi tên. Sự chênh lệch này khiến cho Hướng Cuồng Ngôn nhất thời có cảm giác muốn khoanh tay đứng nhìn.
Thực Nguyệt Doanh hừ lạnh một tiếng, khí tức Long tộc trên Long Ảnh Bi làm cho nàng cảm thấy vỏ cũng không thoải mái, ánh mắt nhìn Vũ La cũng trở nên có hơi bất thiện.
Đồ Long tộc cùng Long Tộc chính là thiên địch, bản năng xui khiến như vậy, chứ không phải là Thực Nguyệt Doanh thật sự nảy sinh lòng dạ ác độc với Vũ La.
Một lần tổn thất ba mươi tên đồng bạn, đám Đại Dũng Âm Binh còn lại cũng ngừng lại một chút, nhưng ngay sau đó không chút do dự tiếp tục xông tới.
Vào lúc này, rốt cục Hắc Thủy cũng vọt tới Chung Nam sơn. Tiếng nước chảy ầm vang mang theo lực lượng khổng lồ không ngừng tấn công vào Chung Nam sơn. Sinh linh dưới Chung Nam sơn chịu khổ lầm than, con trùng tiểu thú trốn dưới khe núi, thực vật trên mặt đất, tất cả đều bị Hắc Thủy cắn nuốt.
Mặt nước dâng lên rất nhanh, không bao lâu sau sẽ trực tiếp công kích vào tòa thành.
Còn lại một trăm ba mươi tên Đại Dũng Âm Binh xông lên, Vũ La đã chuẩn bị xong vòng thứ hai Long Ảnh Bi. Lần này vừa ra tay chính là ba tấm Long Ảnh Bi, Đại Dũng Âm Binh không trốn được, một lượt bị trấn áp hết chín mươi tên. Thực Nguyệt Doanh dẫn những người khác anh dũng chém giết, cuối cùng cũng đánh lui số Đại Dũng Âm Binh còn lại.
Rào...
Sóng nước ngập trời, Chung Nam sơn ngày thường một mảnh gấm vóc, hiện tại trở thành một mảnh chết. Hắc Thủy không ngừng dâng lên, dường như muốn nuốt chửng tòa thành trên Chung Nam sơn.
Trong Hắc Thủy nổi lên một xoáy nước khổng lồ, số Đại Dũng Âm Binh còn lại quay đầu chui trở về, Hắc Thủy ào lên một lượt vây quanh tòa thành.
Lực ăn mòn của Hắc Thủy cực lớn, không ngừng giao phong cùng kết giới trận pháp phòng ngự của tòa thành, phát ra những tiếng ầm ầm như sấm động. Bên trong thành, trận pháp tiêu hao năng lượng rất nhanh, trên mặt Chu Thanh Giang lộ ra vẻ đầy lo lắng.
- Theo tốc độ này nhiều lắm là ba tháng, Ngọc Tủy trong thành sẽ tiêu hao hầu như không còn...
Lời của Chu Thanh Giang khiến cho mọi người cảm thấy có một bóng ma đè nặng trong lòng.
Đánh lùi đợt công kích đầu tiên của Đại Dũng Âm Binh, nhưng không ai cao hứng nổi. Bên trong thành tu sĩ cùng nạn dân luân phiên tiến vào, khiến cho nơi này trở nên chật chội không chịu nổi. Mà cho dù không xảy ra chuyện người tiến vào, bên trong thành cũng căn bản không chịu đựng được bao lâu.
Số lượng Ngọc Tủy dự trừ của Chu Thanh Giang chỉ có thể chịu đựng ba tháng, cho dù là vét sạch Ngọc Tủy của tất cả tu sĩ còn sống bên trong thành, e rằng thời gian chịu đựng cũng không thể kéo dài quá bốn tháng.
Tất cả mọi người đều có cảm giác bất lực nặng nề, dường như dù cho bọn họ làm gì cũng chỉ là giãy chết.
Vũ La trở lại chỗ ở của mình, thật ra nơi này đã trở nên vô cùng chật chội, chẳng qua rộng hơn chỗ của những người khác một chút mà thôi. Chuyện khiến cho hắn cảm thấy bất ngờ chính là Kiều Hổ đang chờ ở cửa.
- Đại nhân, ngài cảm thấy thế nào?
Kiều Hổ vừa gặp hắn đã lập tức hỏi một câu không đầu không đuôi, khiến cho Vũ La không hiểu được:
- Chuyện gì?
- Nhược Lô Ngục... Ngài có cảm thấy hay không, Nhược Lô Ngục cũng không có tiêu vong.
Kiều Hổ trầm giọng nói.
Bỗng nhiên Vũ La cảm thấy trong bóng tối tuyệt vọng thình lình lóe lên một tia hy vọng:
- Huynh nói gì, huynh còn có thể cảm giác được Nhược Lô Ngục sao?
Kiều Hổ bị hắn chộp lấy, đau tới nỗi toát mồ hôi lạnh:
- Đại nhân, Đại nhân...
Vũ La vội vàng buông tay:
- Nói mau đi...
Kiều Hổ gật đầu:
- Không riêng gì ta, bọn Mã Hồng cũng cảm thấy.
Đám ngục tốt như Kiều Hổ, Mã Hồng khác với Vũ La, bọn họ coi như cùng sinh cùng tử với Nhược Lô Ngục, cho nên cảm ứng của bọn họ với Nhược Lô Ngục vượt xa Vũ La.
Vốn bọn họ cũng cho rằng Hắc Thủy đánh tới, nhất định Nhược Lô Ngục không thể may mắn thoát khỏi, nhưng tới Chung Nam sơn bấy lâu nay, bọn họ vẫn cảm ứng được Nhược Lô Ngục tồn tại.
Không ngờ rằng dưới Hắc Thủy ngập trời, Nhược Lô Ngục lại bình yên vô sự.
Vũ La cười ha hả:
- Quả nhiên trời không tuyệt đường người!
Hắn cũng không gọi người nào cả, chỉ bước vài bước đã đến ngoài cửa Hướng Cuồng Ngôn, tông cửa xông vào, lập tức túm lấy Hướng Cuồng Ngôn:
- Mau, đưa ta đi Nhược Lô Ngục, thành bại phải trông vào phen này!
Hướng Cuồng Ngôn buồn bực hỏi lại:
- Ngươi nói cái gì?
- Đi mau, dọc đường ta sẽ nói tỉ mỉ với lão.
Tốc độ phi độn của Hướng Cuồng Ngôn cực nhanh, mang Vũ La ra khỏi Chung Nam sơn, Vũ La chỉ mất vài câu đã nói rõ chuyện này. Chuyện vô cùng quan trọng, đương nhiên Hướng Cuồng Ngôn biết nặng nhẹ, lúc này dốc sức điều khiển linh phù phi hành đạt tới tốc độ nhanh nhất, chỉ mất thời gian nửa ngày đã tới bên ngoài Nhược Lô Ngục.
Cả Yên sơn đã là một biển Hắc Thủy đen ngòm. Trong Hắc Thủy dù còn lại vài ngọn núi cao ló ra trên mặt nước, nhưng trên núi cũng trở nên đen kịt, tất cả sinh linh bị Hắc Thủy xâm nhiễm đều bị tiêu diệt.
Cho dù là Hướng Cuồng Ngôn cũng phải mất một lúc mới tìm được vị trí của Nhược Lô Ngục. Đến nơi này rồi, dù là Vũ La cũng cảm nhận được Nhược Lô Ngục bên dưới Hắc Thủy không hề bị tổn thương.
- Làm sao bây giờ?
Hướng Cuồng Ngôn nhìn Hắc Thủy ngập trời phía dưới, trong lòng cũng có chút thối chí.
Vũ La cắn răng:
- Lão ở chỗ này chờ ta.
- Ôi...
Hướng Cuồng Ngôn không ngăn cản, Vũ La lập tức lao xuống đi, ùm một tiếng chui xuống nước.
- Ngươi là tên khốn, nếu ngươi xảy ra chuyện gì, lão tử ăn nói thế nào với Cốc Mục Thanh và Chu Cẩn đây?
Hướng Cuồng Ngôn tức tối giậm chân.
Trước khi Vũ La xuống nước, từ mi tâm trào ra một đạo kim quang, chính là Long thuật cửu phẩm Thối Không Long Sam, đẩy Hắc Thủy ra cách thân thể Vũ La chừng ba lóng tay.
Vừa vào trong nước, lực lượng của Thâm Không uế Thủy giao tranh với pháp thuật Long tộc, Hắc Thủy xung quanh Vũ La như sôi trào, kêu lên xèo xèo, bọt khí sôi sùng sục.
Vũ La có thể cảm giác được lực lượng của Thối Không Long Sam đang không ngừng yếu đi, dù sao đây cũng là sâu trong Hắc Thủy.
Hấn run tay lên, lại thi triển thêm cho mình một chiếc Thối Không Long Sam. Sau đó cảm thấy bảo đảm mình bình yên vô sự, lúc này mới lặn xuống nước thật nhanh.
Trong Hắc Thủy này, cho dù là mục lực của Vũ La cũng chỉ có thể nhìn được trong khoảng cách chừng một trượng, nhưng hắn chỉ lặn xuống độ sâu chừng mười trượng đã nhìn thấy Nhược Lô Ngục sâu dưới nước ba trăm trượng toát ra ánh sáng.
Vũ La hết sức hiếu kỳ, lại càng tăng nhanh tóc độ lặn xuống, nhích tới gần Nhược Lô Ngục cách chừng ba mươi trượng. Lúc này Vũ La đã nhìn thấy rõ ràng trên mái vòm kỳ quái của Nhược Lô Ngục lóe lên một đạo linh văn. Ngoài ra còn có mười mấy đạo linh văn quay xung quanh cùng nhau lóe lên, lập tức Vũ La ngây người sửng sốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...