Vô số tóc đen nháy mắt bao vây Vũ La lại, từng sợi tóc đen giống như con kiến nhanh chóng chui vào thân thể Vũ La.
Hóa Long cổ đang muốn xông lên, bỗng nhiên dường như suy nghĩ cẩn thận chuyện gì chợt dừng lại bất động.
Trong lúc vô số sợi tóc đen đang hoành hành ngang ngược, thình lình chúng dừng phắt lại, sau đó nhanh chóng khô héo với tốc độ khó lòng tin được.
Trạng thái khô héo này lan tràn từ những sợi tóc đen kia cho đến gương mặt Sử Tiền Ma Thủ khiến cho gương mặt này nhanh chóng trở nên xám xịt, cuối cùng hoàn toàn trở nên trắng bệch, không còn chút sinh cơ. Sử Tiền Ma Thủ cũng theo đó nghiêng một cái rơi xuống khỏi pho tượng Dạ Ma cao lớn kia.
Hóa Long cổ lúc này mới tiến lên bắt chước thanh âm nói:
- Thiên Địa cổ!
Hóa Long cổ cùng Tru Tiên Cổ là những cổ trùng hùng mạnh nhất Tây Vực. Nhưng trên bọn chúng thật ra vẫn còn một loại hùng mạnh hơn nữa trong truyền thuyết, chính là Thiên Địa Cổ.
Tuy rằng đám Vu tộc tấn công hết lòng tin vào sự hiện hữu của loại cổ trùng này, nhưng cho tới bây giờ vẫn không có ai có thể thuần hóa Thiên Địa cổ, dường như không ai có thể khuất phục được nó.
Ngược lại trong lịch sử Tây Vực từng có truyền thuyết Thiên Địa cổ khống chế tâm thần Vu Sĩ, trợ giúp Vu Sĩ đạt được tu vi hùng mạnh. Nhưng tới lúc Vu Sĩ hùng mạnh nhất, nó sẽ phá thể mà ra, cướp đi tất cả tu vi Vu Sĩ.
Nếu như Vũ La đối chứng cùng Ca Nguyệt một phen, hắn sẽ phát hiện ra rằng những nhân vật trong lịch sử từng đơn độc gặp phải Sử Tiền Ma Thủ. Sau đó trở nên hết sức hùng mạnh. Nhưng tới lúc những kẻ đó đạt tới đỉnh phong, cũng là lúc bọn họ biến mất một cách vô cùng khó hiểu.
Lúc trước Vũ La suy đoán trong Sử Tiền Ma Thủ có ký sinh một con cổ trùng, nhưng không biết rốt cục là cổ trùng gì, nhưng Hóa Long cổ lại biết.
Vũ La cũng không hiểu vì sao con Thiên Địa cổ này có thể tiến vào trong Thần Huyết Thạch, e rằng ngoại trừ những con Thiên Địa cổ khác đã chết đi cũng không còn ai biết.
Thiên Địa cổ mượn lực lượng của Thần Huyết Thạch, mà gương mặt của Sử Tiền Ma Thủ kia trên thực tế là bụng của Thiên Địa cổ. Trên đó hiện đầy hoa văn nhìn xuyên qua Thần Huyết Thạch hơi giống mặt người mà thôi.
Bất quá cho dù Thiên Địa cổ hùng mạnh tới mức nào rốt cục cũng không phải là đối thủ của Phù Cổ. Nó muốn chiếm cứ thân thể Vũ La, đáng tiếc làm kinh động Phù Cổ còn chưa thức tỉnh. Phù Cổ mới vừa phóng xuất một đạo dao động tinh thần, Thiên Địa cổ đã sợ hãi không dám vọng động, Vu lực màu vàng sẫm của Vũ La dễ dàng làm cho nó khô héo mà chết.
Sử Tiền Ma Thủ ở Tây Vực chính là bí mật thiên cổ nhưng trước mặt Vũ La cũng thường thôi.
Hắn vứt khối Thần Huyết Thạch kia vào trong không gian trữ vật chứa khối Thần Huyết Thạch khổng lồ lần trước phong ấn ma nhân. Sau đó ra khỏi Dạ Ma Quật, dẫn theo bọn Ca Nguyệt chạy thẳng tới doanh địa của Đông Dạ bộ lạc.
Ca Nguyệt không chút lưu tình, ra lệnh một tiếng, đám Vu tộc thẳng tay tàn sát, giết cả doanh gà chó không tha, cứu được bọn Lưu Thiên Uy ra.
Lưu Thiên Uy gặp được Vũ La thật là vui mừng vạn phần. Mấy tháng qua ngày nào y cũng nơm nớp sợ hãi, rốt cục gặp lại người quen, biết được an toàn của mình đã được bảo đảm vừa bái tạ Vũ La vừa rơi lệ.
Bọn Ca Nguyệt thấy bọn họ nói với nhau bằng ngôn ngữ mà bọn họ không hiểu, nhưng cũng không ai dám hỏi nhiều.
Chuyện Tây Vực đối với Vũ La coi như đã kết thúc. Hắn lấy ra một ít linh đan phân phát cho bọn Hồng Lôi, sau đó chờ đêm xuống dẫn theo bọn Lưu Thiên Uy lặng lẽ rời đi.
Mấy ngày sau Vũ La không cố kỵ chút nào đã dẫn bọn Lưu Thiên Uy tới Nam Cổ sâm lâm.
Vũ La cơ hồ không cần quan tâm tới nguy cơ của Thảo Hải bộ lạc nữa. Hắn biết rõ Thiểm Điện cùng Cương Chuy đã tăng lên rất nhiều cấp bậc lại có được quan hệ cùng bọn Ca Nguyệt, Hồng Lôi, Tát Ảnh. Thêm vào bọn họ từng đi theo “Thánh Chủ” một thời gian, cả Tây Vực cũng sẽ không có ai dám động tới Thảo Hải bộ lạc.
Vì vậy Vũ La đi liên tục không ngừng, rốt cục dẫn bọn Lưu Thiên Uy tiến vào Nam Cổ sâm lâm.
Vừa tới đây, ba người Lưu Thiên Uy tỏ ra vô cùng lo sợ. Hiển nhiên lúc bọn họ vừa tới Tây Vực, đi qua cánh rừng này đã trải qua tình cảnh vô cùng hung hiểm.
Tao ngộ lúc trước của Lưu Thiên Uy cũng không sai lệch mấy với suy đoán của Vũ La.
Người của Đông Dạ bộ lạc lẻn vào Nam Cổ sâm lâm, vốn muốn tìm tung tích Tru Tiên Cổ, nhưng không ngờ rằng phát hiện gốc cây có thông đạo dẫn tới một thế giới khác. Lưu Thiên Uy phụng mệnh truy xét, Vu Sĩ Tây Vực cũng tránh né khắp nơi, không muốn đối mặt trực tiếp cùng Nhân tộc. Nhưng Lưu Thiên Uy xuất động Ám Vệ, bản lĩnh truy tung quá mức hùng mạnh, rốt cục vẫn bị bọn họ tìm được.
Vu Sĩ Đông Dạ bộ lạc bất ngờ xuất thủ, sử dụng Vu thuật đánh cho bọn Lưu Thiên Uy trở tay không kịp, ngay cả Lưu Thiên Uy cũng bị bắt.
Người Đông Dạ bộ lạc cảm thấy bọn họ là tế phẩm cực hảo, cũng không nỡ giết chết, bèn dẫn trở về Tây Vực.
Dọc trên đường đi mặc dù bọn họ là tù phạm, nhưng lại vô cùng quan trọng. Lúc xuyên qua Nam Cổ sâm lâm, Vu Sĩ Đông Dạ bộ lạc chết vô cùng thê thảm, nhưng vẫn dùng hết biện pháp bảo vệ mấy người bọn họ không bị thương tổn.
Vũ La nghe xong cũng có chút dở khóc dở cười.
Lưu Thiên Uy vừa đi vừa kinh ngạc hỏi:
- Đại nhân, thật là kỳ quái, lúc chúng ta đi theo bọn Man tử kia từ nơi này ra ngoài, dọc trên đường đi không ngừng gặp phải hung thú công kích. Có khi một ngày phải ứng phó bảy, tám lần tập kích, vì sao hiện tại đi với ngài lại không thấy lần nào, rừng rậm này trở nên vô cùng yên tĩnh, khiến cho ta cảm thấy không quen.
Vũ La chỉ cười mà không nói, hắn không giải thích cùng bọn Lưu Thiên Uy nơi này chính là Tây Vực, mà những Man tử theo lời y chính là Vu tộc. Vũ La cũng không có ý định nói ra bí mật này, sau khi trở về, hắn sẽ phong ấn thông đạo này lại.
Tây Vực đối với Trung Châu mà nói, căn bản không có giá trị gì, điểm này khác với Đông Thổ.
Vả lại Nhân tộc và Vu tộc chênh lệch quá lớn, nếu kết nối lui tới với nhau, chiến đấu tàn sát là chuyện không thể nào tránh khỏi.
Hai con rùa sớm đã bị Vũ La thu vào trong Thiên Phủ Chi Quốc. Vũ La muốn cho Hóa Long Cổ vào trong Thiên Phù Chi Quốc đi cho nhanh, nhưng nói thế nào Hóa Long cổ cũng không chịu, lúc này đang lười biếng gục đầu ngủ trên vai Vũ La.
Tuy nơi này là Nam Cổ sâm lâm, vô cùng hung hiểm, nhưng Tru Tiên Cổ hùng mạnh nhất Nam Cổ sâm lâm bất quá cũng chỉ cùng đẳng cấp với Hóa Long cổ, Hóa Long cổ căn bản không hề sợ hãi.
Mắt thấy sắp tới vị trí cái cây có thông đạo trở về, thình lình Hóa Long cổ ngẩng đầu lên.
Hiện tại hình dáng của nó chẳng khác nào một con sâu nhỏ, ngẩng đầu lên cũng không có chút khí thế nào, bọn Lưu Thiên Uy lại càng không phát giác được gì. Nhưng Vũ La lại có thể cảm giác được rõ ràng, Hóa Long cổ vừa ngẩng đầu, những cổ trùng thai nghén trong những khối u xung quanh thình lình ngừng hô hấp.
Quả nhiên là thiên nhiên áp chế!
Vũ La hỏi:
- Cảm thấy gì vậy?
Hiện tại Hóa Long cổ nói chuyện đã hết sức lưu loát:
- Nguy cơ!
Vũ La nhướng mày:
- Có thứ gì đó khiêu chiến ngươi ư?
Đối với con sâu biết nói trên vai Vũ La này, bọn Lưu Thiên Uy đã dần quen.
Mấy tên thủ hạ của y cũng tỏ ra vô cùng cung kính với Vũ La.
Vũ La vung tay lên, bọn Lưu Thiên Uy không chút do dự núp ở phía sau hắn. Bọn họ cũng biết thật ra mình là gánh nặng cho Đại nhân, Vũ La xâm nhập nơi hoang dã cứu bọn họ ra, đã khiến cho bọn họ vô cùng cảm ân đức, ngàn vạn lần không thể làm vướng tay chân.
Dưới tình huống thông thường, lúc nào Nam Cổ sâm lâm cũng yên tĩnh đáng sợ, cũng như bây giờ.
Bọn Vũ La dừng bước, tiếng bước chân sàn sạt chợt ngưng bặt.
Đám cổ trùng xung quanh bị uy lực chấn nhiếp, không dám cử động chút nào.
Bốn phía là một mảnh tĩnh mịch, rừng rậm tối đen giống như một con quái thú đang ẩn nấp, há cái miệng khổng lồ ra bình tĩnh chờ đợi con mồi dâng tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...