Hồng Lôi tỏ ra không nhịn được:
- Dài dòng lắm điều, nói mau!
- Sau khi Sử Tiền Ma Thủ xuất hiện ba ngày, có một đám thợ săn Sa Noãn phát hiện một di tích chôn dưới cát vàng bên ngoài Dạ Ma Quật. Không phát hiện được gì bên trong di tích, chỉ có một bức họa, trên đó có một đồ hình kỳ lạ chỉ điểm quy luật xuất hiện của Sử Tiền Ma Thủ.
Mọi người nghe vậy trong lòng căng thẳng, nếu tin tức kia là thật, nói cách khác có thể suy tính được lần xuất hiện tiếp theo của Sử Tiền Ma Thủ.
Thợ săn Sa Noãn Khô Quỷ theo thói quen định thừa nước đục thả câu, nhưng nhìn thấy đôi huyết đồng đáng sợ của Hồng Lôi, vội vàng nói tiếp:
- Bọn họ nghiên cứu rất lâu, rốt cục xem như mới hiểu rõ, cuối cùng phát hiện, Sử Tiền Ma Thủ rất có thể sẽ xuất hiện lần nữa vào mười ngày sau.
Y nói một hơi xong, vô cùng cẩn thận nhìn Hồng Lôi.
Hồng Lôi cười gằn một tiếng:
- Những điều này là thật sao, vậy những thợ săn Sa Noãn kia đâu, di tích kia ở đâu?
- Trong đám thợ săn Sa Noãn kia cũng có kẻ tự biết mình, Sử Tiền Ma Thủ không phải là thứ mà bọn chúng có thể nhúng tay vào, cho nên mặc dù biết rồi cũng không có tâm tư gì khác. Sau khi lui ra khỏi di tích kia, bọn chúng nghỉ ngơi một đêm bên ngoài di tích. Nhưng sáng sớm hôm sau, bọn chúng phát hiện ra không còn thấy di tích đâu nữa.
- Bọn chúng tìm rất lâu, di tích kia dường như là không tồn tại, đã biến mất một cách không thể nào giải thích ngay dưới mắt bọn chúng.
- Sau đó, đám thợ săn Sa Noãn này từng người một chết đi một cách khó hiểu. Kẻ cuối cùng trong đó chết đi là một hảo hữu của tiểu nhân, y không có thân nhân nào khác, trước khi chết bèn nói tin tức kia cho tiểu nhân.
Hồng Lôi hừ lạnh một tiếng:
- Chỗ nghi vấn rất nhiều...
- Đại nhân, tiểu nhân nói câu nào cũng là thật.
Khô Quỷ vội vàng dập đầu không ngừng.
Hồng Lôi nhìn Vũ La một cái, Vũ La không tỏ vẻ gì. Hồng Lôi hiểu đây là mặc cho mình tùy tình hình mà xử trí, Vũ La không muốn bại lộ thân phận trước mặt người ngoài.
Hồng Lôi trầm ngâm một lúc, chợt nở một nụ cười lạnh:
- Khô Quỷ, ngươi nói rất đúng, không có ai quen thuộc Dạ Ma sa mạc hơn thợ săn Sa Noãn các ngươi, cho nên chúng ta cần ngươi làm hướng đạo cho chúng ta.
A... Khô Quỷ há hốc mồm.
Hồng Lôi nhướng mày:
- Làm sao vậy, chẳng lẽ ngươi không muốn?
- Không, tiểu nhân bằng lòng, tiểu nhân hết sức bằng lòng!
Hồng Lôi cười hắc hắc:
- Ngươi nói có thật hay không, sau này chúng ta sẽ biết. Nếu là thật, ngươi yên tâm, Đại nhân ta ắt có phần thưởng trọng hậu, nếu không, hừ hừ...
- Tiểu nhân câu nào cũng là thật!
Hồng Lôi lật tay, một con cổ trùng to bằng con kiến xuất hiện trong lòng bàn tay y:
- Hẳn ngươi biết nên làm thế nào rồi chứ?
Khô Quỷ không dám phản kháng, vẻ mặt đau khổ há miệng nuốt cổ trùng kia vào.
Hồng Lôi cảm ứng được cổ trùng đã vào bụng Khô Quỷ, lúc này mới buông lỏng đề phòng đối với y, tung cước đá vào mông y:
- Được rồi, chờ ở đó đi. Chờ đại gia ta ấp Sa Noãn này xong, chúng ta sẽ lên đường.
Khô Quỷ thèm thuồng nhìn Sa Noãn trong tay Hồng Lôi, nhưng cũng không dám nói thêm lời nào.
Vũ La lui về phía sau một bước, ẩn trong mọi người.
Thiểm Điện cùng Cương Chuy cũng xúm lại chờ xem. Hồng Lôi rót Vu lực của mình vào trong Sa Noãn, chỉ trong thoáng chốc, bên ngoài Sa Noãn liền xuất hiện một vết nứt nhỏ li ti. Từ vết nứt này toát ra một làn hắc khí giống như khói đen, rắc một tiếng vang lên, Sa Noãn vỡ ra.
Một con cổ trùng đen kịt to bằng con gà từ trong chui ra, bò tới bò lui trên lòng bàn tay to như quạt lá bồ của Hồng Lôi.
Cổ trùng này có lớp vỏ ngoài giống như mai rùa, đầu có một chiếc sừng dài bằng nửa thân thể nó. Đôi mắt đen nhánh bắn ra hung quang bốn phía.
Thiểm Điện hít sâu một hơi:
- Tam phẩm!
Mặc dù chỉ là yếu kém trong hàng tam phẩm, nhưng thật sự là tam phẩm, phán đoán của Vũ La không sai.
Cương Chuy vô cùng hâm mộ, nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống cát:
- Thật là may mắn...
Bản thân Hồng Lôi cũng hết sức hài lòng. Tuy rằng cổ trùng tam phẩm đối với y cũng không phải là quá mức trân quý, nhưng cổ trùng tam phẩm này là nhặt được, hơn nữa nhặt ở vòng ngoài Dạ Ma sa mạc, đây quả thật là may mắn tày trời.
Nhìn Hồng Lôi dương dương đắc ý quan sát Lôi Giác cổ trong tay, Khô Quỷ nghe như tim mình đang nhỏ máu. Đám thợ săn Sa Noãn như y, có người cả đời cũng chưa chắc có thể tìm được một quả Sa Noãn tam phẩm. Mặc dù y có thể coi như nổi danh trong đám thợ săn Sa Noãn, nhưng cho tới bây giờ cũng chỉ mới thấy được hai quả Sa Noãn ấp nở ra cổ trùng tam phẩm mà thôi.
Y đã canh giữ Sa Noãn này nửa tháng, rốt cục lại bị Hồng Lôi chiếm lấy.
- Ha ha ha!
Hồng Lôi mừng rỡ:
- Lên đường! Khô Quỷ tiểu tử, đi trước dẫn đường. Ngươi có thấy không, đây là một con Lôi Giác Cổ tam phẩm, nếu lời ngươi nói là thật, chúng ta thuận lợi lấy được Sử Tiền Ma Thủ, Đại nhân ta sẽ thưởng con Lôi Giác Cố này cho ngươi.
Vốn là của ta kia mà!
Khô Quỷ không dám nhiều lời, cười bồi đi trước dẫn đường.
Trong đoàn người, Vũ La lẫn vào giữa mọi người, dường như không có ý định hiển lộ.
Đi được nửa ngày, Khô Quỷ lăn lộn đã nhiều rốt cục cũng đã quen với mọi người trong đội ngũ. Y cũng nhạy cảm nhìn ra, đội ngũ này thật ra cũng không đoàn kết.
TXiên Vu Sĩ nhất phẩm Hồng Lôi có địa vị tối cao, mà hai vị Vu Sĩ tam phẩm dưới y là Thiểm Điện và Cương Chuy, dù phục tùng y nhưng có thái độ không tốt.
Mà đám Vu Sĩ cấp thấp còn lại tỏ ra trung thành với hai Vu Sĩ tam phẩm.
Trong thân thể Khô Quỷ có cổ trùng của Vu Sĩ nhất phẩm Hồng Lôi, y lại do Hồng Lôi thu phục, đương nhiên là người của Hồng Lôi.
Dạ Ma sa mạc cũng rất nguy hiểm, nếu thời gian Sa Noãn trưởng thành kéo dài, nó sẽ tự động nở ra, thành cổ trùng hoang dã. Trải qua năm dài tháng rộng, loại cổ trùng hoang dã này tích lũy bên trong Dạ Ma sa mạc còn nhiều hơn cả Sa Noãn.
Khô Quỷ rất có kinh nghiệm, dọc đường nếu xuất hiện cổ trùng nào lợi hại phía trước, y chỉ cần ngửi mùi trong không khí một cái là có thể đoán được. Mặc dù Hồng Lôi không sợ những cổ trùng hoang dã này, nhưng bớt đi được những chuyện phiền phức vẫn hơn.
Lại thêm Khô Quỷ rất tự biết mình: Là nô tài của Vu Sĩ nhất phẩm. Cho nên trên đường đi, Khô Quỷ hết sức tận tình chăm sóc Hồng Lôi.
Khô Quỷ kiếm sống trong Dạ Ma sa mạc, hết sức tinh tường đối với nơi này. Y lo lắng tới cả những chuyện như tránh né bão cát, kiêng kỵ thức ăn, chống lạnh ban đêm... Cho Hồng Lôi. Ở trong bộ lạc, Hồng Lôi chính là đệ nhất dũng sĩ, ra vào đều có người đi theo hầu hạ. Mấy ngày qua một thân một mình, sớm đã có vẻ không quen, sau khi thu được Khô Quỷ, bỗng nhiên lại cảm thấy thoải mái, hết sức hài lòng đối với Khô Quỷ.
Đi hai ngày, mọi người đã xâm nhập Dạ Ma sa mạc. Khô Quỷ đi đầu vừa dẫn đường vừa phụng bồi Hồng Lôi tán gẫu, nghiễm nhiên đã trở thành tâm phúc của Vu Sĩ nhất phẩm.
Trên thực tế dọc đường Khô Quỷ chưa nói một câu nào cùng Vũ La.
Y cũng đã có trao đổi nhất định với những người khác, kể cả mười tên Vu Sĩ cấp thấp kia, e rằng hiện tại y cũng đã xem thường những Vu Sĩ cấp thấp này.
Nhưng y không ý thức được rằng, y chưa từng nói với Vũ La một câu nào.
Lúc trước Bắc Địa Tiêu Vương Lý Lão Huyền vào Nam ra Bắc, vẫn không ý thức được sự lợi hại của Vũ La khi hắn cố ý giấu mình, huống chi là Khô Quỷ.
Khô Quỷ leo lên một gò cát, ngửi ngửi mùi trong không khí, sau đó quay người chạy xuống nói với Hồng Lôi:
- Đại nhân, phía trước hẳn là có một nguồn nước. Hơn nữa xung quanh không có cổ trùng hoang dã lợi hại nào cả.
Hồng Lôi gật đầu:
- Đi, đi tới đó lấy nước.
Cổ trùng không cần uống nước, bọn chúng được máu huyết Vu Sĩ nuôi sống.
Nhưng Vu Sĩ cần phải uống.
Nếu ở Trung Châu, cho dù ở trong sa mạc nóng như lửa, linh lực hệ Thủy vô cùng thiếu thốn, nhưng chỉ cần tu sĩ đạt tới cảnh giới Đạo Cảnh, vẫn có thể tụ lại một ít linh lực hệ Thủy, để làm nguồn lấy nước sử dụng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...