Xung quanh là một mảng hào quang xanh thẳm, sáng chói làm cho người ta không thể mở mắt.
Sở dĩ lúc nãy Vũ La cảm thấy lực lượng này quen thuộc, bởi vì nơi này tràn ngập năng lượng không gian. Vũ La vốn đã trải qua thông đạo không gian vài lần, lúc cỗ lực lượng này vừa xuất hiện, lập tức hiểu ra mình mò mẫm thế nào đã chạm vào một thông đạo không gian.
Mặc dù Vũ La đã hết sức hùng mạnh, nhưng đối mặt với pháp thuật không gian, hắn vẫn tỏ ra yếu ớt không có sức lực, chỉ có thể mặc cho năng lượng bên trong thông đạo không gian lôi đi, theo một phương hướng cố định nhanh chóng đi về phía trước.
Dường như thời gian ngưng đọng lại ở chỗ này, Vũ La cũng không biết rốt cục đã qua bao lâu, thình lình đến cuối đường. Chỉ nghe vù một tiếng, hắn đã bị thông đạo không gian ném ra bên ngoài.
Ầm!
Không đợi Vũ La hiểu ra chuyện gì, đã cảm thấy đầu mình va vào một vật gì đó ở một tư thế khác thường. Vật kia cực kỳ cứng rắn, đầu hắn va vào cảm thấy rất đau. Ngay sau đó Vũ La ngã trên mặt đất, quá trình rơi xuống có thể nói là vô cùng chật vật.
Vũ La dùng tay xoa xoa đầu mình vốn còn đau đớn, bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh u ám, ẩm ướt, lạnh lẽo.
Đây là cảm giác tự nhiên của thân thể, đầu tiên theo thị giác truyền tới hắn.
Đây là một phiến rừng rậm cổ xưa rậm rạp, xung quanh Vũ La là cổ thụ không biết tên to khoảng một người ôm. Trên không ít cổ thụ vỏ cây loang lổ, hiển nhiên trải qua không biết bao lâu, vỏ cây cũng không biết đã lột ra bao nhiêu lớp.
Trong số này thỉnh thoảng có thể thấy những cây khổng lồ nổi u trên thân thể. Vũ La ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, cơ hồ có thể khẳng định, mới vừa rồi đầu mình đụng vào một cây có u như vậy.
Cây nổi u cứng rắn hơn cây khô rất nhiều, chẳng trách ngay cả Vũ La cũng cảm thấy không dễ chịu.
Vũ La đứng dậy, gốc đại thụ ngay trước mặt hắn có vẻ già nua hơn những gốc cổ thụ khác, đây là linh cảm của hắn. Gốc cổ thụ này từ gốc tới ngọn cũng toát ra khí tức tang thương, không biết đã sống bao nhiêu năm tháng.
Nếu như nói những đại thụ khác xung quanh đang lúc tráng niên, vậy gốc cổ thụ này đã trở nên già đi.
Trên thân cây ở vị trí cao bằng đầu người, có một miếng vỏ cây to đã bị bóc đi. Dường như đã rất lâu, có người đã dùng thủ đoạn gì đó bóc đi miếng vỏ cây này. Chỗ vỏ bị bóc đi, vỏ cây không sinh ra nữa, nhưng xung quanh vẫn tiếp tục sinh ra không ngừng. Sinh ra rồi lột đi, lại sinh ra, giống như phần viền xung quanh của một chiếc gương, bao xung quanh phần mắt vỏ cây lại.
Mà phần mắt vỏ cây quả thật cũng giống như gương, trở nên nhẵn nhụi bóng loáng.
Trên phần mắt vỏ cây này có ai đó dùng một loại màu vẽ vô cùng cổ quái vẽ ra một bộ đồ án vô cùng phức tạp. Tất cả đồ án này vây quanh một dấu hiệu: Băng Hải U Linh.
Nơi đây chính là lối ra vào thông đạo không gian.
Vũ La cau mày, cảm nhận thử lực lượng xung quanh mình. Rất nhanh đã có cảm giác kỳ quái nổi lên trong lòng, hắn khẽ cau mày, vừa chậm rãi vừa cẩn thận phóng xuất nguyên hồn của mình.
Trong một không gian xa lạ như nơi này, Vũ La chắc chắn không kém phần cảnh giác. Hắn vừa phóng xuất nguyên hồn vừa vận Cương Sát Long Hồn đề phòng. Nếu có biến cố gì, Cương Sát Long Hồn nhất định sẽ phát ra một đòn như trời giáng.
Cũng may khu rừng rậm cổ xưa này vô cùng yên tĩnh, sau khi Vũ La thả nguyên hồn ra cũng không có biến cố gì, cả khu rừng tĩnh mịch giống như chết chóc.
Trong không khí tràn ngập lực lượng, không phải là linh khí, không phải là thần lực, mà là Vu lực.
Vu lực nơi đây cũng giống như linh lực ở Trung Châu hay thần lực ở Đông Thổ, lưu chuyển tự do trong không khí.
Vũ La không tự chủ được, bắt đầu vận chuyển dựa theo pháp môn Băng Chi Tổ Vu. Hắn vừa vận chuyển đã có cảm giác như nghiện, sinh sôi không ngừng, hồn nhiên quên cả bên ngoài, quên cả thời gian.
Lúc trước Vũ La tu luyện Vu lực ở Trung Châu, không có được điều kiện tốt như nơi này. Hiện tại đột ngột đi tới khu rừng này, Vu lực màu vàng sẫm trong cơ thể hắn cũng thêm phần linh hoạt.
Sau khi liên tiếp vận chuyển mười đại chu thiên, Vũ La đột nhiên cảm giác trong Minh Đường Cung ầm ầm chấn động.
Vu lực không ngừng gia tăng, kéo theo Cương Sát Long Hồn cũng tăng lên.
Sau lần bế quan trước, Cương Sát Long Hồn của Vũ La chỉ thiếu chút nữa là có thể tăng lên cảnh giới Long Hồn đỉnh phong. Nhưng tu luyện là như vậy, chỉ sai một ly là đi một dặm, cho nên hắn phải dừng chân trước cánh cửa ấy.
Thế nhưng lần này, Vu lực của Vũ La lại tăng lên ào ạt, khiến cho hết thảy thuận lợi như nước chảy thành sông.
Vu lực màu vàng sẫm chiếm lĩnh cả Minh Đường Cung, dòng sông đen hóa thành biển cả mênh mông, Linh Long thích chí bơi lội tung tăng trong đó. Phong Thần Bảng vẫn lơ lửng trên bầu trời Minh Đường Cung, mãi mãi bất động, dường như không có thứ gì có thể lay chuyển được vị trí của nó.
Mà bên dưới Phong Thần Bảng một chút, Cương Sát Long Hồn đang toát ra hào quang màu vàng sẫm, giống như chủ nhân của một thế giới vị diện khác vậy.
Thân thể Linh Long không ngừng kéo dài ra, hai tầng ấn ký Băng Chi Tổ Vu lại càng trở nên rõ ràng hơn nữa.
Trong biển Vu lực màu vàng sẫm, huyết sắc cự tháp giống như một ngọn hải đăng. Sau khi Linh Long thoải mái bơi lội một hồi, nhảy vọt lên cao ra khỏi mặt biển, bay lên huyết sắc cự tháp. Long Hồn đã đạt tới cực hạn trầm xuống, hợp cùng Linh Long thành một thể.
Linh Long ngửa mặt lên trời rống dài, bốn trảo đột ngột đạp mạnh một cái, trảo thứ năm rốt cục mọc ra.
Ầm!
Trong Minh Đường Cung, sóng nước ngập trời, trong nháy mắt tất cả Vu lực màu vàng sẫm đều tụ lại, làm thành một cái kén khổng lồ bao bọc Linh Long, sau đó nhanh chóng xoay tròn.
Vu lực màu vàng sẫm vừa xoay tròn, vừa nhanh chóng dung nhập vào trong thân thể Linh Long. Sau nửa canh giờ, tất cả Vu lực màu vàng sẫm cũng bị Long Hồn thu nạp. Linh Long gầm thét một tiếng, chui vào trong huyết sắc cự tháp, thân thể co lại, rơi vào giấc ngủ say.
Linh Long cùng Long Hồn yên lặng, tốc độ Vu lực xung quanh tràn vào thân thể Vũ La cũng dần dần chậm lại, cuối cùng ngừng lại.
Vũ La mở hai mắt ra, nhìn lại khu rừng rậm xung quanh dường như đã khác trước.
Lúc trước hắn chỉ cảm thấy khu rừng này yên tĩnh chẳng khác nào chết chóc, hiện tại lại cảm thấy dường như khu rừng này tràn đầy sinh mệnh lực.
Sự biến hóa này khiến cho hắn cũng cảm thấy rất huyền diệu.
Hắn đưa tay ra sờ những gốc cổ thụ kia, có thể cảm giác được rõ ràng khí tức sinh mạng đang bùng lên nhịp nhàng đều đặn bên trong cổ thụ. Cảm giác như vậy vốn phải khiến cho người ta cảm thấy hưng phấn mới phải, nhưng Vũ La lại cảm thấy có chút quái dị.
Hắn khẽ cau mày, không nhịn được dùng nguyên hồn quét qua gốc cổ thụ này một lượt.
Vừa quét xong, kết quả lại làm cho hắn trợn mắt há mồm.
Trong cổ thụ này sinh mệnh lực tràn đầy làm cho người ta phải giật mình. Phần lộ ra trên mặt đất của gốc cổ thụ này rất nhỏ, tuyệt đại bộ phận nằm bên dưới mặt đất.
Bộ rễ cổ thụ cực kỳ khổng lồ, rễ cái rất to, to gấp ba lần những loài cây bình thường. Cho dù là mấy nhánh rễ phụ cũng to gấp đôi rễ cây thông thường.
Phần nằm dưới lòng đất tự nhiên to gấp mấy chục lần phần bên trên.
Mà cổ thụ này đang không ngừng toát Vu lực ra bên ngoài. Vừa rồi Vũ La ngưng tụ rất nhiều Vu lực trong không khí xung quanh, khiến cho Vu lực trong phạm vi xung quanh trở nên trống rỗng. Nhưng sau một thời gian ngắn, cổ thụ này đã bổ sung Vu lực trở lại.
Về phần Vu lực của cổ thụ là do bộ rễ hùng mạnh của nó hấp thu dưới lòng đất.
Chuyện vì sao dưới lòng đất lại có nhiều Vu lực như vậy, trong lúc nhất thời Vũ La cũng chưa hiểu được.
Bất quá những chuyện này cũng không phải là nguyên nhân làm cho Vũ La giật mình. Nguyên nhân chân chính là do sinh mệnh lực của gốc cổ thụ này bừng bừng, nhưng cũng không chỉ đơn giản như vậy, trong gốc cổ thụ này có tới mười mấy sinh mệnh lực đơn độc đang bừng bừng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...