Đầu lĩnh tiêu sư tặng thức ăn xong lại không chịu đi, ngược lại ngồi xuống thở dài:
- Các ngươi không biết, ông trời quả là không có mắt...
Ba người nhìn nhau, không có hứng thú nghe y kể chuyện dông dài. Nhưng đầu lĩnh tiêu sư lại bắt đầu kể lể:
- Lão gia của Lâm gia chúng ta là người tốt xa gần đều biết, năm ngoái bỏ tiền ra làm ba chiếc cầu cho dân trong làng, năm kia xuất tiền tu sửa trường học. Năm ấy thiên tai, lão gia giúp một ngàn đấu lương thực cứu nạn thiên tai. Ôi, nhưng người tốt lại không có được hảo báo. Đầu mùa Xuân năm nay, lão gia mắc phải quái bệnh, ngay cả danh y trên kinh thành cũng được mời tới, nhưng vẫn không chữa được.
- Tiểu thư cũng không có cách nào, nghe nói trong núi này có thể tìm được Vạn Niên Lão Sâm, nói không chừng có thể cứu được mạng lão gia, cho nên mới xuất đầu lộ diện, dẫn chúng ta vào núi, muốn bỏ ngàn vàng thu mua Vạn Niên Lão Sâm của sơn dân.
- Lý Lão Huyền ta năm xưa suýt chút nữa chết trong gió tuyết, là Lâm gia đã cứu ta, còn giúp ta mở tiêu cục. Chuyến này cho dù ta phải liều mạng già này, cũng phải giúp tiểu thư tìm Vạn Niên Lão Sâm mang về!
Lý Lão Huyền nhìn ba người một cái, sắc mặt ba người vẫn không thay đổi chút nào. Lý Lão Huyền tự nhủ trong lòng, Bắc Địa Tiêu Vương Lý Lão Huyền y cũng là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh, phen này nói chuyện với ba người không phải là vì gì khác, chỉ là muốn cảnh cáo ba người không được có suy nghĩ lệch lạc. Nếu Bắc Địa Tiêu Vương liều mạng, cho dù là giang hồ đệ nhất cao thủ cũng phải suy nghĩ lại.
Đáng tiếc ba người nghe y báo ra danh hiệu Bắc Địa Tiêu Vương lại không có chút phản ứng nào cả, Lý Lão Huyền buồn bực trong lòng, chẳng lẽ là mới xuất đạo sao?
Ba người Vũ La vốn cũng không phải là người trong giang hồ, làm sao biết danh hiệu Bắc Địa Tiêu Vương? Hơn nữa dù có biết, ba người cũng sẽ không để ý.
Lý Lão Huyền nói thêm vài câu, mang theo một bụng nghi hoặc trở về, lập tức dặn dò một tiêu sư thủ hạ đắc lực của mình âm thầm coi chừng ba người.
Đi theo thương đội tốc độ chậm nhiều, mất thời gian ba ngày mới tiến vào lòng Tây Hà sơn. Đến nơi này, xe ngựa không có cách nào đi nữa, thương đội để lại một nửa người làm thuê trông coi xe ngựa, những người còn lại đều đi theo tiểu thư. Tất cả tiếp tục đi tới, tìm kiếm sơn dân.
Lỗ tiên sinh bị tiểu thư sai khiến, đến tìm ba người Vũ La.
- Không biết ba vị vào núi có chuyện gì?
Đỗ Tuấn ra mặt trả lời:
- Chúng ta đi thu mua da lông một loại hung thú.
Lỗ tiên sinh nhướng mày:
- Da lông gì vậy?
Y nói năng có chút không khách sáo, hiển nhiên là mấy ngày hôm trước Lâm gia tiểu thư chiếu cố ba người, khiến cho y cảm thấy trong lòng không vui. Y nghi ngờ rằng tiểu thư coi trọng vẻ ngoài anh tuấn của Đỗ Tuấn, hoặc khí độ bất phàm của Phòng Thu Thanh.
Đỗ Tuấn khẽ nhướng mày:
- Da lông Mạc Nguyệt Lang.
Mạc Nguyệt Lang chính là một loại hung thú thường gặp ở Bắc Địa, cấp bậc rất thấp, võ giả thông thường cũng có thể giết chết. Bất quá da lông Mạc Nguyệt Lang không có giá trị gì, bình thường cũng không có ai thu mua.
Hiển nhiên Lỗ tiên sinh cũng có chút hoài nghi, nhìn ba người chăm chú:
- Ba vị, nếu không có chuyện gì, hay là chúng ta chia ra đi. Nếu các ngươi có ý xấu gì, ta cũng khuyên các ngươi bỏ ý định đi. Ta cũng là thiện ý nhắc nhở, các ngươi chớ nên không biết tốt xấu.
Đỗ Tuấn cười lạnh một tiếng, nhìn ra sau lưng Lỗ tiên sinh một cái:
- Vậy chúng ta phải tạ ơn tiên sinh rồi, bất quá là tiểu thư tới đuổi chúng ta đi sao?
- Các ngươi...
Lỗ tiên sinh giận dữ, phía sau chợt vang lên giọng của tiểu thư áo đỏ:
- Lỗ tiên sinh, ta không hề bảo ngươi đuổi người.
Lỗ tiên sinh vô cùng sợ hãi, Đỗ Tuấn cười thầm một trận.
- Tiểu thư, những người này không rõ lai lịch, vì an toàn của chúng ta, hãy bảo bọn họ đi đi.
Bên cạnh tiểu thư áo đỏ còn có nha hoàn và Lý Lão Huyền, lần này Lý Lão Huyền không nói giúp cho bọn Vũ La. Tiểu thư áo đỏ nhìn qua ba người Vũ La một chút, vẻ ngượng ngùng chợt lóe trong mắt rồi biến mất, sau đó nói:
- Ra bên ngoài cũng không dễ dàng gì, ba người bọn họ thế đơn lực bạc, hiện tại lại là lúc hung thú trong núi đang đói, ngươi đuổi bọn họ đi như vậy, vạn nhất xảy ra chuyện gì, chính là nghiệp chướng rồi.
- Ba người các vị cũng tới để thu mua sản vật, thứ chúng ta cần không có xung đột gì với nhau, cứ đi chung vậy.
Đỗ Tuấn vội vàng ôm quyền thi lễ:
- Đa tạ tiểu thư. Tiểu thư yên tâm, chúng ta mua bán sẽ trích ra một thành lợi nhuận cho ngài để báo đáp lại.
Tiểu thư vội vàng khoát tay:
- Không cần, không cần, chỉ là tiện thể mà thôi, làm sao có thể lấy tiền của tiên sinh được. Các ngươi cũng là liều mạng mới kiếm được tiền, không dễ dàng gì...
Vũ La ở phía sau lẩm bẩm một câu: “Thật là hiền hậu.” Nhất thời khiến cho Đỗ Tuấn phía trước đỏ bừng mặt mũi.
Tiểu thư cũng cảm thấy xấu hổ, vội vàng kéo áo choàng:
- Chúng ta phải lên đường, ba vị cũng chuẩn bị một chút đi, tiểu nữ xin cáo từ.
Dứt lời bèn bỏ đi như chạy.
Vũ La buồn cười, Phòng Thu Thanh cũng cười ha hả, khiến cho Đỗ Tuấn thẹn quá hóa giận. Nhưng y không dám đùa giỡn với Vũ La, bèn quay sang Phòng Thu Thanh:
- Ngươi cười cái gì vậy? Ngươi không thấy được ánh mắt nha hoàn kia nhìn ngươi chăm chú thế nào sao?
- A?
Phòng Thu Thanh há hốc mồm, Vũ La cười to một trận.
Lỗ tiên sinh đứng ở đàng xa hung hăng trừng mắt nhìn ba người một cái:
- Có cái gì mà vui vẻ như vậy, cười như vậy không có phong độ chút nào!
Trong ba người, Phòng Thu Thanh có vẻ thiếu kiên nhẫn nhất, căm tức nhìn Lỗ tiên sinh một cái, lạnh lùng nói:
- Tiên sinh không cần nói lời ác ý như vậy, Lâm gia tiểu thư huệ chất lan tâm, chút tâm tư này của ngươi, chẳng lẽ nàng không nhìn ra? Nếu tiểu thư thật sự có ý với ngươi, hiện tại đâu tỏ vẻ lạnh lùng như vậy?
LỠtiên sinh bị y nói trúng tim đen, không chút lưu tình giống như tát vào mặt, tức đến điên lên, gương mặt trắng trẻo của y đỏ như say rượu:
- Các ngươi... Các ngươi... Chờ đó cho ta...
Y hung hăng gần một câu với ba người, sau đó xoay người rời đi, không mặt mũi nào ở lại đây nữa.
Vũ La nhìn Phòng Thu Thanh một cái:
- Coi như không tệ, mặc dù tức giận, vẫn không sử dụng lực lượng.
Phòng Thu Thanh biết đây là Vũ La nhắc nhở hắn, vội vàng gật đầu:
- Đại nhân yên tâm, thuộc hạ tuyệt đối không vì tình cảm của mình mà làm trễ nải đại sự.
Lỗ tiên sinh cầm đầu trong các tiên sinh thu chi, bất quá y không được người ta coi trọng. Lại thêm y hết sức coi thường những người thô kệch như đám tiêu sư, xa phu, mà những người này cũng không thích y. Thấy Lỗ tiên sinh bị cười nhạo, mọi người cười vang một trận, những người ở tầng lớp thấp kém này cũng có vài phần hảo cảm đối với Phòng Thu Thanh.
Gió tuyết rống giận, tiết trời như vậy bôn ba quả là vô cùng cực khổ. Lâm gia tiểu thư nhìn qua yếu đuối, nhưng lại có ý chí siêu nhân, lúc nào cũng dẫn đầu đội ngũ.
Lúc đi qua một cửa núi, gió núi mạnh lên, trên hai sườn núi hai bên, tuyết rơi trên đó bị thổi tung bay mù trời. Lâm gia tiểu thư hơi sơ ý, thét lên một tiếng kinh hãi suýt chút nữa trượt chân, may vịn được vào đá tảng xung quanh.
Lỗ tiên sinh bản thân lạnh cóng, mặt mũi sưng phù, nếu không có Lý Lão Huyền dìu y, chưa chắc đã có thể đi được tới đây. Nhưng lúc này thấy tiểu thư suýt chút nữa trượt chân lại muốn tiến tới lấy lòng, bèn đẩy Lý Lão Huyền ra, tiến tới vừa thở hồng hộc vừa nói:
- Tiểu thư, để ta đỡ người.
Lý Lão Huyền lập tức theo sát:
- Để ta đỡ cho.
- Tay ngươi thô kệch, sẽ làm đau tiểu thư.
Lỗ tiên sinh liếc xéo y một cái. Lúc này Lý Lão Huyền không nhịn được nữa, giận dữ nói:
- Lỗ tiên sinh, làm người không thể quá phận, vong ân phụ nghĩa như ngươi vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày có gặp phải báo ứng!
Dứt lời, y quay sang nói với Lâm gia tiểu thư:
- Tiểu thư, lão Lý ta không có tư cách xen vào chuyện của người, nhưng ta được một tay Lâm gia dìu dắt. Lúc tiểu thư vừa bảy tuổi, lão Lý ta đã hộ vệ thương đội Lâm gia vào núi, mới đây mà đã mười năm trôi qua. Hôm nay ta không biết tự lượng sức mình nói ra vài lời: Bất kể ngài chọn ai, ngàn vạn đừng chọn họ Lỗ này!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...