Vũ La có thể thấy rõ ràng, Cương Sát Long Hồn trên trán Linh Long cũng đang không ngừng lớn mạnh, hào quang màu vàng sẫm cơ hồ bao phủ cả cái trán của nó.
Ầm!
Một đạo khí thế cuồng hãn phóng lên cao, thân thể Linh Long chợt run lên, vốn nó chỉ có ba long trảo, chợt mọc ra long trào thứ tư.
Vũ La thầm hiểu trong lòng, mình đã đạt tới cảnh giới Long Hồn trung cấp.
Nhưng Tam Khí hợp Nguyên Đan trong cơ thể vẫn chưa luyện hóa hết, Thực Nguyệt Doanh phỏng đoán dược lực có chút sai lầm. Một viên Tam Khí hợp Nguyên Đan không chỉ giúp Vũ La tăng thêm một cấp, mà Vũ La cũng vì phỏng đoán sai lầm của nàng, cho nên quá trình luyện hóa dược lực của hắn vẫn không ngừng lại.
Đến khi hắn phát hiện không ổn, đã không thể dừng được nữa.
Dược lực không ngừng phóng xuất, nhưng Long Nguyên của Vũ La có vẻ không thể chịu đựng được nữa. Cũng may Vũ La còn có Thần Huyết Thạch, hắn vội vàng lấy ra bổ sung.
Hiện tại Vũ La phân tâm nhị dụng, một mặt luyện hóa dược lực, một mặt hấp thu năng lượng tinh thuần từ Thần Huyết Thạch bổ sung cho bản thân.
Vũ La như người đi trên dây thép, chỉ cần sơ ý một chút sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Cũng không biết qua bao lâu, rốt cục hắn đã luyện hóa toàn bộ dược lực của Tam Khí Hợp Nguyên Đan, thủy triều Long Nguyên trong Minh Đường Cung chậm rãi thối lui.
Vũ La vô cùng tiếc nuối.
Hắn rõ ràng cảm giác được, Linh Long đã có dấu hiệu mọc ra long trảo thứ năm, chỉ suýt chút nữa là mình có thể vượt qua một cấp, tiến tới Long Hồn đỉnh phong. Như vậy mình chỉ còn cách cảnh giới Đại Năng không xa nữa.
Nhưng vẫn còn thiếu một chút.
Đây cũng là tu hành, phải là nước chảy thành sông, thiếu một giọt cũng là chưa đầy.
Hắn thở dài, mở mắt ra cất Thần Huyết Thạch đi, đẩy cửa đi ra ngoài.
Một tràng tiếng kim loại chạm nhau leng keng truyền đến, Vũ La biến sắc nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh lại. Nơi này chính là biệt viện Yên sơn, có Thực Nguyệt Doanh trấn giữ, cho dù là người đui mù cũng không ngu xuẩn tới nỗi chạy tới đây gây phiền phức.
Quả nhiên, hắn đi ra ngoài nhìn thấy Chu Cẩn đang hưng phấn bừng bừng chỉ huy một con rối, con rối này múa may chiến phủ hai lưỡi, chiến đấu tưng bừng với một con rối khác do Thực Nguyệt Doanh điều khiển.
Cốc Mục Thanh lạnh nhạt ngồi bên cạnh, khẽ mỉm cười nhìn bọn họ.
Xem ra Chu Cẩn trải qua liên hệ một thời gian, con rối của nàng tiến thối nghiêm chỉnh, bài bản vô cùng. Chu Cẩn điều khiển tới lúc hứng chí, thậm chí xắn cả tay áo mình lên, theo dáng vẻ của nàng như đang hận không thể đích thân xông vào trường chiến đấu một phen.
Chu Hoành thấy Vũ La đi ra ngoài, lộ ra một nụ cười khổ.
Dĩ nhiên Vũ La hiểu ý y. Từ nhỏ Chu Cẩn đã có tính nam nhân, cho dù hiện tại vận y phục nữ nhân, cũng không thể che giấu được tính cách nam nhân của nàng.
Thực Nguyệt Doanh vô cùng khéo léo, khống chế con rối thối lui lại mấy lần, quả nhiên dẫn dụ Chu Cẩn xua quân đuổi gấp. Thực Nguyệt Doanh điều khiển con rối thi triển mấy chiêu liên hoàn vô cùng ảo diệu, keng một tiếng đánh rơi chiến phủ con rối Chu Cẩn.
Chu Cẩn bĩu môi:
- Không vui gì cả, lại thua nữa rồi.
Lúc này nàng mới nhìn thấy Vũ La, cất tiếng hoan hô xông tới:
- A, huynh xuất quan rồi...
Vũ La cười dài đang muốn nói chuyện, ngoài viện chợt vang lên tiếng Tào Long Báo:
- Vũ Đại nhân xuất quan rồi sao? Nhược Lô Ngục phái người tới, nói là có việc gấp tìm ngài.
Vũ La sững sờ:
- Nhược Lô Ngục ư?
Hắn nhìn Chu Hoành một cái, Chu Hoành lập tức vỗ vỗ trán:
- Ối, dường như ta đã quên tới Nhược Lô Ngục báo cho bọn họ...
Vũ La âm thầm lắc đầu, vị Nhị cữu ca này quả thật là không trông cậy gì được...
- Mời y vào đây.
Kiều Hổ phái một tên ngục tốt trung thành có thể tin cậy tới biệt viện Yên sơn này. Sau khi Vũ La nghe y nói, thưởng cho chút Ngọc Tủy, đuổi trở về.
- Lưu Thiên Uy mất tích rồi sao?
Chu Hoành cũng thật sự bất ngờ.
Kiều Hổ phái người tìm đến Vũ La, là vì Chu Thanh Giang thông qua Trưởng Lão hội đưa tin tới, nói rằng Ám Vệ Thiên Hộ Lưu Thiên Uy mất tích.
Lúc trước Vũ La từ Đông Thổ trở về, kể vai chiến đấu cùng Lưu Thiên Uy và Tôn Thất trên Tháp Sơn đảo, kết giao tình với nhau.
Lưu Thiên Uy cũng là nhờ cùng chung hoạn nạn với Vũ La, được thăng Ám Vệ Thiên Hộ. Trong tin tức Chu Thanh Giang còn nói, Lưu Thiên Uy đuổi theo tung tích của ma đầu Thiên Nghĩ cổ Hồn, kết quả mất tích ở Tây Hà sơn.
Chuyến này Lưu Thiên Uy mang theo ba tên hộ vệ mẫn cán, cũng không thấy ai trở về.
Vũ La vừa nghe nói là truy xét hành tung ma đầu kia, trong lòng đã có linh cảm xấu. Đừng nói là bốn người, dù là bốn trăm người đối với ma đầu kia, cũng bất quá chỉ là chuyện thả ra một đám Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ mà thôi.
Vũ La chỉ không ngờ rằng ma đầu kia đã trọng thương ở Hoài Sơn hà, lại còn hung hãn như vậy.
Cho dù không có chuyện Lưu Thiên Uy, Vũ La cũng muốn xử lý ma đầu kia.
- Các người ở lại biệt viện Yên sơn, ta sẽ lên đường đi Tây Hà sơn, bảo phụ thân Đại nhân phái người tiếp ứng ta ở đỏ.
Cốc Mục Thanh cùng Chu Cẩn ngoan ngoãn sống ở biệt viện Yên sơn. Các nàng cũng hiểu rõ ràng, Vũ La đi một mình tiến thối tự nhiên, các nàng đi theo sẽ gây vướng víu cho hắn.
Lần này Cốc Mục Thanh hứa với Vũ La, trong thời gian ngắn không ra ngoài nữa.
Bất kể là Cốc Mục Thanh hay Chu Cẩn, hoàn cảnh trưởng thành của bọn họ cũng làm cho bản thân họ hiểu rất rõ ràng. Hiện tại sự tình vô cùng nhạy cảm, trong giai đoạn này, hai nàng đã trở thành điểm yếu chân chính của Vũ La.
Cho nên hai nàng mới không ra ngoài chạy loạn nữa.
Chu Hoành cũng muốn đi xem náo nhiệt, nhưng nhớ tới ma đầu kia hết sức hung tàn, dường như có vô số Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ đang gặm nhấm cơ thể của mình, Chu Hoành rùng mình một cái, ngoan ngoãn ở lại.
Vũ La thu thập qua loa đơn giản, lập tức lên đường.
Tây Hà sơn ở vào Tây Bắc Trung Châu, cũng chỉ cách Bắc Cương trên dưới ngàn dặm. Đối với Yên sơn nằm ở trung tâm Trung Châu, nơi này đã là cực kỳ rét lạnh.
Hiện tại mới là tháng Tám, xung quanh Tây Hà sơn đã là một vùng tuyết trắng.
Sở dĩ có cái tên Tây Hà sơn là vì ngọn núi này cùng Tây Hà quấn quít đan xen với nhau. Cho nên sông được gọi là Tây Hà, ngọn núi cũng được gọi là Tây Hà sơn.
Địa thế Trung Châu rất kỳ lạ, ở giữa cao, bốn phía thấp, tất cả con sông cơ hồ là từ giữa chảy ra ngoài, hội nhập với những con sông khác xung quanh, sau đó đổ ra biển cả.
Mà Tây Hà chính là con sông lớn nhất miền Tây Trung Châu, nó bắt nguồn từ trong Tây Hà sơn, uốn khúc chảy theo hướng Tây Nam, sau đó biến mất một cách khó hiếu giữa một mảnh đất trống trải.
Một con sông lớn như vậy, cũng là sông trên lục địa, nhưng cuối cũng không chảy ra biển cả, quả thật cũng là một chuyện hết sức kỳ quái.
Chỗ Tây Hà biến mất là một sa mạc khổng lồ có tên là Thiên Can sa mạc. Hàng năm Tây Hà mang theo rất nhiều nước rót vào Thiên Can sa mạc, nhưng vẫn không thể biến sa mạc thành ốc đảo, chẳng qua chỉ có thể tạo ra một vùng đất ẩm thấp ở ven rìa sa mạc.
Nghe đâu trong vùng đất ẩm thấp này có rất nhiều Dị Thú đáng sợ ẩn nấp. Từ trước tới nay chưa ai có thể xâm nhập vào trăm dặm vùng đất ẩm thấp, cũng là hung địa nổi tiếng Trung Châu.
Bất kể là Thiên Can sa mạc hay vùng đất ẩm thấp này gần như không có tài nguyên gì. Hơn nữa nơi này vô cùng hung hiểm, cũng không có tu sĩ nào muốn lui tới.
Cho nên Tây Hà sơn cơ hồ trở thành một đường ranh giới, các tu sĩ không muốn vượt qua đường ranh giới này tiến về phía Tây.
Mà qua khỏi Thiên Can sa mạc chính là đường ranh giới giữa Trung Châu cùng Tây Vực, có tên Cực Chi Khoáng Dã, không ai có thể vượt qua.
So với Thiên Can sa mạc và vùng đất ẩm thấp kia, Tây Hà sơn có thể coi như giàu có. Đây cũng chỉ là tương đối mà thôi, Tây Hà sơn cũng không phải là phúc địa, không có sản vật đặc biệt gì, bằng không cũng đã sớm bị một môn phái nào đó chiếm làm sơn môn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...