Mặc dù những cự thú hỏa diễm này đã bị bức lui, nhưng vẫn không chịu tiêu tán, con nào con nấy duy trì tư thế giương nanh múa vuốt.
Toàn bộ quá trình, Xiêm trưởng lão và Ngọc Nhị vẫn đứng một bên, không nói một lời, sống chết mặc bay.
Đợi đến khi tên tu sĩ kia được cứu ra, Ngọc Nhị mới thấp giọng hỏi Xiêm trưởng lão một câu:
- Thật sự là Vân Thượng Niệm Hỏa theo như lời hắn nói?
Xiêm trưởng lão thở dài:
- Chỉ sợ đúng rồi.
Ngọc Nhị giật mình:
- Ngay cả ngài cũng không nhận thức?
Xiêm trưởng lão chỉ có cười khổ:
- Nhận thức? Lão nhân ta cũng chưa nghe nói qua cái gì Vân Thượng Niệm Hỏa, nhưng hỏa diễm này nhìn qua rõ ràng chính là Luyện Ngục Minh Hỏa, thế nhưng lại không phải là Luyện Ngục Minh Hỏa, điều này... Bảo người ta làm sao lý giải?
Ngọc Nhị gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Vũ La lại có thêm mấy phần thận trọng. Nhiệm vụ lần này vô cùng trọng đại, Ngọc Nhị quyết không cho phép mình phạm sai lầm. Lúc này hắn càng âm thầm hạ quyết tâm, thứ muốn tìm chưa xuất hiện, vô luận như thế nào cũng sẽ không bại lộ món Tiên Khí kia!
Cửu Ân Đạo Nhân đi tới bên cạnh Vũ La, chắp tay nói:
- Vũ Đại nhân, xin chỉ giáo, hỏa diễm này có đặc điểm gì?
Những tu sĩ khác cũng nhìn ra hỏa diễm này có chút cổ quái, lại không bỏ được mặt mũi đi hỏi Vũ La. Cửu Ân Đạo Nhân đứng ra, bọn họ lập tức dựng đứng lỗ tai lên, rất sợ bỏ sót một chữ.
Vũ La cười khổ:
- Ta nói là Vân Thượng Niệm Hỏa các ngươi không nghe, đều suy đoán ta nói chuyện giật gân muốn ăn mảnh.
Mọi người đỏ bừng mặt mũi, Cửu Ân Đạo Nhân lại càng ngượng ngùng:
- Vũ Đại nhân, chúng ta lấy dạ tiểu nhân do lòng quân tử, xin thứ lỗi.
Lần này hắn ôm quyền vái chào, cúi sát đến mặt đất.
Người kính ta một thước, ta kính người một trượng. Thái độ của Cửu Ân Đạo Nhân đối với hắn vẫn không tồi, hắn cũng không tiện làm khó người tốt này, suy nghĩ một chút, vẫn nói:
- Lai lịch của Vân Thượng Niệm Hỏa này... Ta cũng không rõ. Thế nhưng ta biết, Vân Thượng Niệm Hỏa này chính là hỏa diễm chuyên môn luyện hóa nguyên thần tiên thú ở thời kỳ thượng cổ, hỏa diễm này không cách nào chia cắt, một luồng hỏa diễm chính là một luồng hỏa diễm. Các ngươi nhìn thấy một đám lớn như vậy, trên thực tế vẫn chỉ là một luồng, chỉ là hỏa diễm này đã luyện hóa quá nhiều nguyên thần tiên thú, trở nên cực kỳ hùng mạnh mà thôi.
- Vân Thượng Niệm Hỏa mỗi lần luyện hóa nguyên thần của một con tiên thú sẽ thu được năng lực của con tiên thú đó. Các ngươi tính toán một chút, hỏa diễm này có thể ảo hóa ra hình dạng của bao nhiêu tiên thú, sẽ biết nó đã từng luyện hóa bao nhiêu nguyên thần tiên thú.
Khi Vũ La nhắc tới nguyên thần tiên thú, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Nguyên thần tiên thú!
Nguyên thần là cái gì, nguyên hồn tu luyện đến đẳng cấp cao nhất mới có thể tấn cấp thành nguyên thần. Mà việc tấn cấp này không phải tùy tùy tiện tiện là có thể hoàn thành, chỉ có tiên thú, Tiên Nhân mới có thể có được nguyên thần. Nói cách khác, nhất định phải phi thăng mới có thể có được nguyên thần.
Thời kỳ thượng cổ, thế giới này còn có thể phi thăng, thời kỳ đó cường giả trong Thú tộc cũng có thể phi thăng trở thành tiên thú.
Trong hỏa diễm này ảo hóa ra mười chín con cự thú, nói cách khác, chí ít đã luyện hóa mười chín con tiên thú.
Lực lượng của tiên thú còn hùng mạnh hơn so với Tiên Nhân bình thường, lực lượng của đoàn hỏa diễm này kinh khủng cỡ nào.
Tên tu sĩ kia cũng choáng váng rồi: Mình coi như may mắn, hỏa diễm này ngay cả nguyên thần cũng có thể luyện hóa, luyện hóa nguyên hồn của mình chỉ nhẹ nhàng như một bữa ăn sáng mà thôi. Vừa rồi thực sự là tìm được đường sống trong chỗ chết!
Tiên Nhân ngã xuống, Tiên mộ cũng ngã xuống.
Vân Thượng Niệm Hỏa căn bản không phải là hỏa diễm của một thế giới, nó chính là tiên hỏa thượng giới. Vũ La cũng là trong lúc nói chuyện với Tả Sư Dạ Vũ từng nghe nàng nói qua.
Lại không ngờ rằng, thực sự nhìn thấy được hỏa diễm này trong Tiên mộ Hoài Sơn Hà.
Đáng tiếc chính là, Vân Thượng Niệm Hỏa rơi xuống thế giới này, uy lục suy yếu rất nhiều, những cụ thú ảo hóa ra cũng chỉ có lực lượng của Đại Năng.
Vũ La nhìn hỏa diễm hừng hực kia:
- Nếu như các ngươi không tin, có thể đi tới thử một chút.
Mọi người thèm nhỏ dãi đối với uy lực khủng bố của Vân Thượng Niệm Hỏa này, thế nhưng nhìn thấy mười chín con cự thú hỏa diễm giương nanh múa vuốt, con nào con nấy vô cùng linh hoạt, tất cả đều lặng thinh lắc đầu.
- Ta cảm thấy, chúng ta có thể vòng qua mà đi.
- Ý kiến hay, thật ra cũng không quá xa.
- Đúng đúng, chúng ta không thể vọng động tham niệm!
Một đám Đại Năng lừa mình dối người, nói một ít lời không thật lòng, lưu luyến không nỡ, rồi lại không thể nào không vòng qua bên cạnh tế đàn mà đi.
Không ít người đều cẩn thận mỗi một bước đi, mặc dù rất muốn thu lấy hỏa diễm này, tiếc rằng mạng nhỏ của mình quan trọng hơn.
Bọn họ đi ra ngoài mấy trăm trượng, cự thú trong hỏa diễm kia mới chậm rãi thu lại. Trên tế đàn một lần nữa khôi phục bộ dáng lúc trước, liệt diễm hừng hực, lại không có một chút độ nóng.
Chu Cẩn ngược lại cảm thấy cực kỳ hứng thú với Vân Thượng Niệm Hỏa kia, kéo cánh tay của Vũ La hỏi:
- Vì sao ngươi nhận ra loại Vân Thượng Niệm Hỏa này?
Vũ La:
Cốc Mục Thanh nhìn hắn, ánh mắt của thần bộ nhìn thấy Vũ La không được tự nhiên: Quả nhiên nữ nhân này mẫn cảm nghề nghiệp.
- Vì sao ta cảm thấy ngươi có chút chột dạ?
Lời nói của Cốc Mục Thanh vừa ra khỏi miệng, Vũ La đã kêu to:
- Nào có? Vì sao ta lại chột dạ vì chuyện này chứ?
Cốc Mục Thanh lắc đầu, không nói gì nữa.
Ngược lại Chu Cẩn vô cùng hứng thú:
- Vì sao ngươi không thu lấy chứ?
- Ngươi có thể thu lấy không?
Vũ La suy nghĩ một chút, lưu lại thứ này ở đây cũng thật sự là lãng phí. Hắn bắt chuyện một tiếng với Cửu Ân Đạo Nhân trước mặt:
- Mọi người chờ một chút, ta bỗng nhiên nghĩ đến một biện pháp.
- Biện pháp gì?
Cửu Ân Đạo Nhân thuận miệng hỏi một câu, Vũ La không trả lời, xoay người vòng trở lại.
Biện pháp này là năm đó Tả Sư Dạ Vũ thuận miệng nói ra, Vũ La vừa rồi cân nhắc trong lòng một phen, phối hợp với thực lực hiện tại của mình, tỷ lệ thành công khá lớn.
Chỉ là lúc trước hắn không muốn thu lấy hỏa diễm này, lo lắng nổi bật quá mức làm người ta ghen ghét. Sau khi Chu Cẩn nói mấy câu, hắn lại đột nhiên hiểu được: Chẳng lẽ hiện tại mình không bị người ta đố kỵ sao?
Vân Thượng Niệm Hỏa cho dù là ở thượng giới cũng là cực kỳ trân quý. Hơn nữa Vân Thượng Niệm Hỏa đã luyện hóa mười chín nguyên thần tiên thú lại càng trân quý hơn.
Hôm nay tiên hỏa này rơi xuống Ngũ Phương Giới, lực lượng đã bị hạn chế cực lớn, chính là thời cơ tốt nhất thu lấy nó, không thể lãng phí không công như vậy.
Nhìn thấy Vũ La đi trở về, những tu sĩ này đều có chút tò mò. Ngoại trừ ba người Chu Cẩn, cũng chỉ có Xiêm trưởng lão hiểu được, nếu như Vũ La đã quyết định xuất thủ, chí ít cũng có tám phần nắm chắc.
Ngọc Nhị nhíu mày, càng thêm hứng thú nhìn Vũ La:
- Nếu như hắn thật sự có thể thu lấy Vân Thượng Niệm Hỏa này, ta càng cảm thấy hứng thú đối với hắn.
Xiêm trưởng lão có chút lo lắng:
- Thiếu gia, ngươi có nắm chắc đối phó hắn không? Thứ chúng ta muốn kia, sợ rằng người khác cũng sẽ không dễ dàng buông tay.
Ngọc Nhị thản nhiên cười:
- Xiêm trưởng lão yên tâm, ta sẽ không bị kích động. Món Tiên Khí kia nhất định lưu lại đến cuối cùng mới xuất thủ.
Hắn lại liếc mắt nhìn Cốc Mục Thanh và Chu Cẩn bên cạnh Vũ La, trên mặt mỉm cười tự tin:
- Hơn nữa, nhược điểm của người này quá rõ ràng rồi, ta có mười phần nắm chắc, ngài cứ yên tâm đi.
Xiêm trưởng lão thấy hắn hiểu được ý tứ của mình cũng không nói thêm gì nữa, gật gật đầu.
- Hắn thật sự có thể thu lấy Vân Thượng Niệm Hỏa này?
Các tu sĩ có chút không quá tin tưởng.
Vũ La đứng ở phía trước tế đàn, lực lượng của Vân Thượng Niệm Hỏa trong tế đàn kia lại lần nữa khởi động, trong tiếng vù vù lạnh thấu xương, hỏa diễm càng ngày càng bốc cao, giống như có vô số cự thú đang đau đớn giãy dụa trong hỏa diễm muốn lao ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...