Tiên Tuyệt

Quả nhiên đã đến ngoài Ngũ Trang Quan, cảm nhận của Ngọc Nhị đối với Vũ La đã xấu đến cực điểm, cố ý dừng lại không đi, còn phải thư đồng của mình đi Ngũ Trang Quan, để Vũ La tới nghênh tiếp mình.

Ngọc Nhị không có chuyện cũng muốn tìm chuyện, hiện tại không ngờ thư đồng mà mình thích nhất bị người ta đánh thành cái dạng này, Ngọc Nhị đâu còn có thể nhẫn nại, lúc này gầm lên một tiếng:

- Cuồng đồ cẩu đảm thật lớn!

- Bát Đại Khôi Tướng ở đâu!

Tám gã võ sĩ canh giữ ở ngoài lương đình cùng hét lên:

- Có mạt tướng!

Ngọc Nhị nghiến răng nghiến lợi hạ lệnh:

- Lập tức đi Ngũ Trang Quan, bắt Vũ La tới gặp ta, bất kể sống chết!

- Vâng!

Tám tên võ sĩ khẽ nhún chân liền phóng lên cao, tám đoàn liệt diễm hừng hực mang theo tiếng sấm cuồn cuộn nhắm thẳng Ngũ Trang Quan mà đi.

Biện Tây Lương trong lòng nén vui mừng, trên mặt lại lộ vẻ lo lắng:

- Ài, Ngọc thiếu, ngươi vẫn là trẻ tuổi nha, quá xúc động rồi, tuy rằng tên Vũ La này cuồng vọng nhưng thật sự có chút bản lĩnh, chỉ sợ... Ài!

Ngọc Nhị cười lạnh một tiếng:


- Hừ, Bát Đại Khôi Tướng của Cổ Ngọc thế gia ta, há lại là hạng người vô năng! Tiền bối chờ xem, không tới một canh giờ nhất định bắt cuồng đồ cẩu đảm kia về.

- Ài...

Một tiếng thở dài từ phía sau hai người truyền đến. Biện Tây Lương và Ngọc Nhị quay người lại, lão nhân tiều tụy giống như người chết vốn một mực ngồi dựa vào cột kia chậm rãi mở mắt ra. Từng tia linh lực từ trong hai mắt chảy xuôi ra, giống như điện quang không ngừng du động toàn thân.

Thân thể của lão vốn đã không có một chút sinh cơ chậm rãi hoạt động một chút, sau đó đứng dậy.

Khiến cho người ta có cảm giác giống như là một thân cây khô, bỗng nhiên đẩy bùn đất trên thân xuống, sống lại một lần nữa.

Đối mặt một lão nhân như vậy, ngay cả Ngọc Nhị cũng không dám chậm trễ, vội vàng ôm quyền, khẽ khom người:

- Xiêm trưởng lão, ngài tỉnh rồi.

Xiêm trưởng lão gật đầu, thản nhiên nói:

- Lâm Tuyệt Phong không có gì giỏi, thế nhưng Cửu Đại Thần Tướng của Long Hổ Sơn có chút thực lực. Tiểu tử kia có thể giết Trương Thiên Tuyệt, diệt Cửu Đại Thần Tướng, tám người bọn họ sợ là không được, vẫn là lão nhân ta chịu khổ đi một chuyến.

Ngọc Nhị mừng rỡ:

- Xiêm trưởng lão xuất thủ, đó là dễ như trở bàn tay, Nhị tử đa tạ rồi.

Xiêm trưởng lão khoát khoát tay, lại thở dài than ngắn một trận:


- Lão già ta thật khổ...

Hắn vừa nói vừa tập tễnh xuống núi, trong khi đi lung lay muốn đổ, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể lảo đảo ngã lăn ra đất, không thể nào đứng lên được nữa.

Thế nhưng cho dù đi lảo đảo như thế lại là công phu Súc Địa Thành Thốn, chỉ mất vài bước không ngờ đã vượt qua trước cả Bát Đại Khôi Tướng.

Ngược lại Bát Đại Khôi Tướng phi hành như sấm lại ở phía sau đuổi theo hắn, mệt thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa.

Ngọc Nhị nhìn theo Xiêm trưởng lão rời đi, mỉm cười với Biện Tây Lương:

- Chúng ta tiếp tục uống rượu, ngồi đợi tin tốt đi.

Biện Tây Lương trong lòng khẽ động, hỏi:

- Ngọc thiếu, vị Xiêm trưởng lão này rốt cuộc là ai?

- Ha ha, Xiêm trưởng lão chính là đệ nhất cường giả của Cổ Ngọc thế gia ta, lần này nếu không phải vì... Dù sao chỉ bằng vào thân phận của ta căn bản không có khả năng làm phiền đại giá của lão nhân gia đi theo bảo hộ. Ngươi cứ yên tâm, lần này Vũ La chết chắc rồi.

Biện Tây Lương âm thầm kinh hãi: Ngọc Nhị chính là nhi tử của gia chủ đương đại của Cổ Ngọc thế gia, hơn nữa là thân trường tử, người kế thừa của Ngọc gia trong tương lai. Hắn sở dĩ đứng hàng thứ hai, chính là bởi vì tính trong tất cả đường huynh đệ, hắn là lão Nhị. Thế nhưng vị Đại ca phía trước kia chính là hài tử của một chi họ xa, không có chút uy hiếp nào đáng nói đối với địa vị của hắn.

Ngọc Nhị thân phận bậc này, không ngờ còn không thể mời được Xiêm trưởng lão, xem ra lão nhân này trong Cổ Ngọc thế gia đích xác địa vị siêu nhiên.

Địa vị chính là sự thể hiện của thực lực, Biện Tây Lương cũng yên lòng chờ xem Vũ La bêu xấu. Nghĩ đến Vũ La sẽ bị Xiêm trưởng lão bắt như con gà xách đến, ném ở trước mặt bọn họ, Biện Tây Lương đang uống rượu cũng không nhịn được bật cười.


Danh hiệu của Cổ Ngọc thế gia, ở trong toàn bộ Tu Chân Giới rất ít người nghe nói qua. Cho dù là Đại Năng cũng có rất nhiều người không biết tới sự tồn tại của thế gia này.

Trên thực tế, Cổ Ngọc thế gia thông thường cũng tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào sự vụ của Tu Chân Giới, Tu Chân Giới ấn độn bên ngoài thế tục, bọn họ lại ấn độn bên ngoài Tu Chân Giới.

Cổ Ngọc thế gia chính là một trong Bát Đại cổ Tộc cổ xưa nhất của Tu Chân Giới.

Những thị tộc cổ xưa này, có người nói là huyết mạch thuần khiết nhất của Nhân tộc kéo dài từ thời Hồng Hoang, có thanh cao và lãnh ngạo của mình, cho dù là Cửu Đại Thiên Môn của Tu Chân Giới cũng không qua lại.

Thế nhưng huyết mạch và truyền thừa của bọn họ đều từ thượng cổ chưa bao giờ đứt đoạn, bởi vậy nắm giữ rất nhiều bí mật không muốn người biết, điều này làm cho bọn họ đi trước người khác một bước trên con đường tu hành. Trong thị tộc cổ xưa ấn giấu đông đảo cường giả, mặc dù ở Tu Chân Giới danh tiếng không hiện, thế nhưng thực lực chân chính lại tuyệt đối đã đạt tới đỉnh phong của thế giới này.

Ngọc Nhị uống rượu, có thể nói thật quá đắc ý rồi, hay là bởi vì có chút say, ra vẻ huyền bí nói với Biện Tây Lương:

- Tiền bối không biết, Bát đại cổ lão thị tộc đều có chút pháp môn đặc biệt.

Biện Tây Lương nịnh hót nói:

- Đó là tự nhiên, Bát Đại cổ Tộc cao minh hơn chúng ta rất nhiều.

- Ha ha ha!

Ngọc Nhị cười to, ra vẻ khiêm tốn nói:

- Cũng không hẳn là như vậy. Chẳng qua từ khi thế giới này không thể phi thăng chúng ta đã nghiên cứu ra một ít bí quyết nhỏ, mặc dù không thể phi thăng, thế nhưng lực lượng mà thân thể có thể thừa nhận được cũng càng ngày càng lớn.

Biện Tây Lương sửng sốt:

- Ý tứ của Ngọc thiếu là, cảnh giới cao nhất không đổi, thế nhưng lực lượng còn có thể không ngừng tăng lên?

- Đúng vậy!


Cảnh giới cao nhất của Tu Chân Giới hôm nay chính là cảnh giới Đại Năng Đạp Thiên. Cảnh giới Đạp Thiên đỉnh phong chính là cảnh giới mà vô số tu sĩ truy cầu cả đời, nhưng trên thực tế cảnh giới này là một bát nước đầy. Bởi vì một khi đạt tới cảnh giới này, phía trước đã không còn đường có thể đi tiếp.

Không ngờ rằng thị tộc cổ xưa có biện pháp, tuy rằng cảnh giới không đề thăng, lực lượng lại đề thăng như trước.

Hắn nhớ tới hình dạng tiều tụy như gỗ mục của Xiêm trưởng lão, âm thầm gật đầu:

- Nói như vậy, Xiêm trưởng lão...

Ngọc Nhị cười hắc hắc:

- Vừa rồi chẳng lẽ ngươi không có nghe thấy? Xiêm trưởng lão nói, Lâm Tuyệt Phong không đáng là gì.

Biện Tây Lương kinh hãi không ngớt, càng nhất quyết phải lôi kéo quan hệ với Cổ Ngọc thế gia.

Lần này tiên mộ xuất thế, Cổ Ngọc thế gia tự ìm đến cửa, người của La Phù Sơn cũng rất kinh ngạc. Ngọc Nhị trước tiên chỉ nói Cổ Ngọc thế gia không muốn xuất đầu lộ diện, bởi vậy tất cả sự tình đều có La Phù Sơn ra mặt. Đã có chỗ dựa như Cổ Ngọc thế gia, La Phù Sơn lập tức lại chấn hưng lên, Biện Tây Lương mới có dũng khí tỏ ra ngạo mạn với Vũ La.

Ngọc Nhị lại uống một chén rượu, khuôn mặt tuấn tú cười hì hì bỗng nhiên ngưng trệ, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Biện Tây Lương:

- Biện tiền bối, đã sắp đến tiên mộ rồi, có một số việc cũng nên để ngươi biết, tránh để ngươi vướng mắc trong lòng, gặp phải chuyện gì đó lại không biết xử trí thế nào.

Biện Tây Lương khẽ rùng mình: Tiểu tử này không dễ lừa gạt như biểu hiện bên ngoài.

Hắn có chút hoài nghi, trước kia mình giật dây tiểu tử này là địch với Vũ La, có phải là hắn đã cảm nhận được hay không? Nếu thực sự là như vậy, vậy tiểu tử này cố ý biểu hiện cho mình xem, là có ý tứ gì?

Tâm tư của Biện Tây Lương xoay chuyển rất nhanh, xác định chỉ có một khả năng: Ngọc Nhị là muốn thông qua chuyện của Vũ La biểu diễn thực lực cho mình xem.

Lúc này đột nhiên nhắc tới đề tài như vậy, cũng là đang âm thầm cảnh cáo mình, đừng coi hắn là kẻ ngu si.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui