Bốn người từ trên mây hạ xuống, Long Hổ Sơn vạn dặm tuấn tú liền hiện ra trước mắt. Tuy rằng cảnh sắc tuyệt đẹp, nhưng bốn người không lòng dạ nào thưởng thức. Đám khí Huyền Hoàng mênh mông cuồn cuộn kia dường như đang chống đỡ đại trận, mặc dù hộ sơn đại trận còn chưa phát động nhưng có thể nhìn ra, trận này hết sức bất phàm.
Vu Thiên Thọ cau mày, trong bốn người, lão tinh thông về trận pháp nhất:
- Sư phụ, ngài hãy chờ một chút, trận này có chút cổ quái, đồ nhi vẫn chưa thể nhìn ra manh mối, để cho đồ nhi nghiên cứu một phen...
Vũ La khoát tay chặn lại:
- Không cần, chúng ta không có thời gian nữa.
Vu Thiên Thọ có hơi lo lắng, Vũ La cũng đã nhanh chóng bay về phía sơn môn Long Hổ Sơn.
Sơn môn Long Hổ Sơn lộ ra vẻ vô cùng đơn giản, một thềm đá thật dài giống như một sợi dây thừng từ trên Long Hổ Sơn buông xuống. Cuối thềm đá này chính là lối vào Long Hổ Sơn. Bên cạnh lối vào có một cây cột đá hết sức thô to, cao mười trượng, to ba trượng, bề ngoài loang lổ tang thương, hiện đầy dấu vết của năm tháng.
Phần hướng ra ngoài của cột đá có ba chữ to màu đỏ máu cứng cáp hữu lực: Long Hổ Sơn.
Đây chính là sơn môn Long Hổ Sơn trong Cửu Đại Thiên Môn uy chấn Trung Châu.
Lúc này ở cửa sơn môn đang có một thanh niên ngửa mặt lên trời đứng đó. Nhìn thấy bốn người Vũ La tiến tới, thanh niên kia không thèm để ý, vẫn hai tay chắp sau lưng, ngẩng đầu nhìn trời như trước.
Vũ La nhớ tới lời hứa của mình với Tào Long Báo, lại lo lắng Cốc Mục Thanh thật sự rơi vào trong tay Long Hổ sơn, cho nên lúc này quyết định tiên lễ hậu binh, tiến lên lạnh nhạt nói:
- Xin thông báo Trương Thiên Tuyệt một tiếng, Vũ La đã tới.
Ôn Tây Lăng đảo mắt vài vòng, quét nhìn Vũ La với ánh mắt hết sức khinh thường:
- Ngươi là Vũ La đó sao, bất quá cũng chỉ có vậy mà thôi.
Vũ La vẫn không tỏ ra tức giận:
- Ta chính là Vũ La, quả thật không có ba đầu sáu tay.
Ôn Tây Lăng cất tiếng cười lạnh:
- Xem như ngươi cũng tự biết mình, nhưng vì sao ngươi không thử nghĩ xem, ngươi là cái thá gì? Chỉ là một tội nhân bị Trưởng lão hội đuổi ra ngoài, bằng vào ngươi cũng muốn gặp sư tôn ta ư? Thật hết sức nực cười, thời thế hiện tại quả là thay đổi, chó mèo cũng cho là mình có cơ hội nói chuyện với cường giả hàng đầu Trung Châu.
Lòng kiên nhẫn của Vũ La cực kỳ có hạn, hắn đã hận thấu xương Trương Thiên Tuyệt, vừa cực kỳ lo lắng cho an nguy của Cốc Mục Thanh. Tiểu tử này không biết trời cao đất rộng là gì, lại ở nơi này nói nhăng nói càn làm chậm trễ thời gian của mình.
- Đi thông báo, hoặc là chết.
Ôn Tây Lăng cười ha hả:
- Ha ha ha! Chết? Vũ La, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại tới! Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là Trung Châu đệ nhất trận, cái gì gọi là ếch ngồi đáy giếng! Các sư đệ, xuất thủ cho Tam gia ta coi thử!
Hắn rút lui thật nhanh về phía sau, vung tay chém hờ xuống một cái.
Theo mệnh lệnh của y vừa ra, khí thế cả Long Hổ Sơn nhất thời biến đổi, chín đạo khí Huyền Hoàng mênh mông bành trướng, bao trọn Long Hổ Sơn lại.
- Ầm!
Khí tức hùng mạnh tới mức thừa sức khiến cho thần tiên phải run rẩy thình lình bạo phát, một bức màn sáng màu vàng nhạt bao vây bảo vệ Long Hổ Sơn.
- Vũ La!
Bên trong trận, Ôn Tây Lăng gần giọng thét to:
- Ngày chết của ngươi đã đến! Cửu Huyền Vấn Thiên trận, trảm yêu trừ ma, giết! Giết! Giết!
Đúng như lời Ôn Tây Lăng, Cửu Huyền Vấn Thiên trận không chỉ là một trận pháp phòng ngự, mà còn có khả năng tấn công, cho nên y không lo lắng chút nào. Nếu Vũ La không công kích, bản thân cũng sẽ bị trận pháp vây khốn.
Mấy chục tên đệ tử liên thủ điều khiển đại trận nghe thấy lệnh y, lập tức dựa theo quá trình huấn luyện vô số lần trước đây, bắt đầu khởi động trận pháp.
Vốn đại trận này chỉ cần một người cũng có thể điều khiển. Nhưng như vậy yêu cầu đối với tu vi người đó sẽ rất cao, cả Long Hổ Sơn, cũng chỉ có Trương Thiên Tuyệt có thể làm được.
Tuy rằng mấy chục tên đệ tử liên thủ điều khiển như vậy, hiệu quả có hơi kém một chút, cũng không kém nhiều.
Ôn Tây Lăng tự cho rằng mình rống lên liên tiếp ba tiếng giết gần khản cổ, nhất định là sát khí tứ bề, phối hợp với Cửu Huyền Vấn Thiên trận, thanh thế ngay cả tu sĩ thông thường cũng có thể dọa cho vỡ mật.
Nhưng hành động như vậy rơi vào mắt đại hành gia chân chính như Vũ La, không khỏi lộ vẻ kệch cỡm, càng buồn cười như những tên nhãi nhép.
Trong Cửu Huyền Vấn Thiên trận, giữa chín đạo khí Huyền Hoàng mênh mông bành trướng, mỗi đạo rút ra một tia, dung hợp cùng năng lượng mênh mông cuồn cuộn của trận thành một thể. Sau đó khí Huyền Hoàng lập tức bành trướng thành chín con cự long, từ trong Long Hổ Sơn gào thét bay ra. Dọc trên đường đi chín cự long bay sát mặt đất, cây cối, nham thạch đều bị chúng nghiền nát.
Rống!
Chín con cự long giận dữ rống lên, uốn mình trên không một cái đã tới trên đầu Vũ La, sau đó mở ra chín cái miệng to như chậu máu, hung hăng cắn xuống Vũ La bên dưới.
Bị chín cự long vây công, Vũ La không hề nhúc nhích, Ôn Tây Lăng cùng những đệ tử kia tận mắt thấy chín cự long cắn vào người Vũ La, cảm thấy hạnh phúc tới mức khó lòng tin được. Không ngờ rằng tên Vũ La từng giết chết Lâm Tuyệt Phong, hiện tại bị bọn chúng giết chết một cách dễ dàng như vậy.
Chín tiếng phập kỳ dị vang lên, chín cự long hình thành từ khí Huyền Hoàng đã tiêu tan không thấy, Vũ La vẫn bình yên vô sự, chỉ có áo bị cắn run lên vài cái mà thôi. Hắn phủi phủi vạt áo, lạnh nhạt nói:
- Chẳng lẽ Trung Châu đệ nhất đại trận Cửu Huyền Vấn Thiên trận trong truyền thuyết, chỉ có chút lực lượng nhỏ nhoi như vậy sao? Không cần thử dò xét ta, cứ việc dốc hết toàn lực đi, bằng không cả Long Hổ Sơn này sẽ phải ôm hận vì ngươi!
Ôn Tây Lăng cười gằn một tiếng:
- Đây là ngươi muốn chết, chẳng lẽ Tam gia ta hẹp hòi không thành toàn cho ngươi?
Y lại vung tay lên, lần này Vũ La cũng cảm giác được có chút khác thường.
Một cỗ lực lượng hùng mạnh khó lòng tin được giống như núi lửa phun trào từ dưới đất bùng lên. Trong Long Hổ Sơn, toàn bộ khí Huyền Hoàng ẩn dưới đất vài ngàn năm đều tuôn trào ra, khiến cho cả Long Hổ Sơn bị bao phủ trong một tầng sương mù nồng đậm.
Mà Cửu Huyền Vấn Thiên trận càng ngày càng trở nên dày nặng hơn.
Vũ La bỗng nhiên sửng sốt, ngay cả hắn cũng không nhìn ra, không biết Cửu Huyền Vấn Thiên trận dùng phương pháp gì đã lôi tuột hắn vào trong trận, mà ba người Hướng Cuồng Ngôn lại bị giữ bên ngoài trận.
Vu Thiên Thọ lập tức biến sắc:
- Thiên Địa Na Di! Đây... Đây thật sự là Thiên Địa Na Di, có thể lấy trận pháp sử dụng, hơn nữa không có chút dấu hiệu nào, thật sự là hết sức thần kỳ, khó lòng tin được!
Sắc mặt Lư Niệm Vũ thoáng chốc trở nên rất khó coi:
- Nói như vậy Cửu Huyền Vấn Thiên trận này thật sự bất phàm, e rằng Vũ La... Không dễ gì ứng phó...
Lão không muốn nói rằng Vũ La không phải là đối thủ, nhưng lời vừa ra khỏi miệng sửa lại một câu, lộ ra vẻ cực kỳ không được tự nhiên.
Hai người cùng nhìn sang Hướng Cuồng Ngôn:
- Hướng tiên sinh, chúng ta liên thủ xông vào đi, nói gì cũng phải cứu Vũ La ra.
Hướng Cuồng Ngôn ngửa đầu nhìn ra xa, Cửu Huyền Vấn Thiên trận giống như một cự thú Hồng Hoang hết sức khổng lồ, trước mặt nó, mọi người giống như một hạt cát, còn kém rất xa.
Lão chợt thu hồi dáng vẻ hận đời thường ngày, vẻ mặt trở nên âm trầm sâu sắc:
- Đường tu hành trải qua biết bao phong ba bão táp, các ngươi cũng đã trải qua tang thương tuế nguyệt gần ngàn năm, hẳn cũng hiểu rằng khúc chiết khó tránh khỏi, kiếp nạn khó lòng thoát. Nếu như không thể vượt qua, chắc chắn sẽ là một đòn đả kích hết sức nặng nề đối với đạo tâm và cảnh giới.
- Chúng ta có thể giúp hắn đánh tan Long Hổ Sơn, nhưng hắn đã vào trong trận, vậy chính là kiếp nạn của hắn. Đến cảnh giới như chúng ta, nhờ người ngoài tương trợ như vậy không phải là có lợi, ngược lại còn có hại. Nếu bản thân mình không thể vượt qua, sẽ trở thành gút mắc trong lòng cả đời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...