Nước trà đã nguội, trên mặt Trương Thiên Tuyệt nở một nụ cười khinh thường: Đến bây giờ Vũ La còn chưa tới, xem ra bất quá cũng chỉ có vậy mà thôi.
Trong lúc lão còn đang cười lạnh, bỗng nhiên dưới núi có người dập đầu thật mạnh một cái.
Bùng... Tiếng vang khắp cả sơn cốc, có thể thấy cái dập đầu này mạnh tới mức nào.
Ngọn núi này chính là lãnh địa riêng biệt của Trương Thiên Tuyệt, một khi Trương Thiên Tuyệt ở đây tĩnh tọa suy nghĩ, bất cứ người nào trong môn muốn bái kiến lão vì chuyện quan trọng tới mức nào, đều phải dùng đầu gõ cửa.
Trương Thiên Tuyệt thờ ơ nhìn lướt qua, là Tam đồ đệ mà lão tín nhiệm nhất.
- Tam nhi đó à, lên đây đi.
Tam đồ đệ vội vội vàng vàng bay lên:
- Sư tôn, Tào Long Báo kia quả nhiên làm phản rồi, mới vừa rồi các sư đệ ở Cửu Dã Nguyên trở lại cho hay, Tào Long Báo đã cấu kết với Vũ La nhau làm phản, cướp sạch mỏ Ngọc Tủy của chúng ta. Một mỏ quặng trù phú như vậy cũng bị bọn chúng phá hoại rồi!
Mí mắt Trương Thiên Tuyệt khẽ giật, cảm thấy đau lòng một trận.
Mỏ Ngọc Tủy ở Cửu Dã Nguyên chính là nguồn cung cấp chủ yếu và ổn định nhất của Long Hổ Sơn, trữ lượng cung cấp hàng năm rất lớn. Cũng không phải là con số sáu mươi vạn đến tám mươi vạn mà Tào Long Báo biết, mà là hai trăm vạn!
Có được mỏ Ngọc Tủy này đã đủ cho chi tiêu hàng năm của Long Hổ Sơn, số còn thừa cũng có thể dùng vào chuyện khác. Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà gần đây Long Hổ Sơn khuếch trương nhanh chóng.
Mỏ Ngọc Tủy quan trọng như vậy bị phá hủy, Trương Thiên Tuyệt hết sức đau lòng, lục phủ ngũ tạng như đảo lộn.
Nhưng lão và phụ thân mình có một đặc điểm giống nhau từ trong xương tủy: Ngụy trang.
Một đời Ngũ Khác đạo nhân từ cao nhân đắc đạo cho tới khi trở thành Thần Tướng thứ chín, đó là cao nhân đắc đạo thật sự.
Tính Trương Thiên Tuyệt vốn hết sức hẹp hòi, nhưng vẫn giả dạng làm một vị chưởng môn rộng lượng vân đạm phong khinh.
Lão khẽ khoát tay áo, lạnh nhạt nói:
- Mất thì mất, này Tam nhi, ngày thường vi sư dạy con thế nào, cho dù non Thái sụp ngay trước mắt cũng không loạn, chỉ chuyện nhỏ này đã làm con rối loạn tới vậy sao?
Tam đồ đệ tỏ ra sợ hãi:
- Đồ nhi ngu dốt, đồ nhi biết sai rồi.
- Được rồi, ra phía trước thủ đi, nếu tên Vũ La kia tới thật, hãy tiếp đãi cẩn thận, đừng để mất khí độ của Cửu Đại Thiên Môn chúng ta.
- Đồ nhi tuân lệnh, đồ nhi cáo lui.
Trương Thiên Tuyệt đưa mắt nhìn Tam đồ đệ rời đi, gương mặt tuấn tú lập tức vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Vũ La, Chu Thanh Giang, hai người các ngươi là hai tên súc sinh, cường đạo, trộm cắp! Chờ ta làm thịt các ngươi, nhất định sẽ vơ vét hết tất cả tài sản các ngươi, đoạt hết nữ nhân các ngươi, xây hậu cung nhốt vào trong đó, làm chốn hậu cung của lão tử!
Trương Thiên Tuyệt còn đang đau lòng nhỏ máu tại hậu sơn, Tam đồ đệ của lão đi ra tiền sơn, nhưng cũng không làm theo lời lão dặn dò “đừng để mất khí độ của Cửu Đại Thiên Môn”.
Bi kịch chính là, Trương Thiên Tuyệt giỏi ngụy trang, bản thân Tam đồ đệ mà lão tin tưởng nhất cũng không phải là hạng tốt lành gì, cũng là loại người chỉ tỏ ra ngoan ngoãn trước mặt sư phụ mà thôi.
Ra khỏi hậu sơn, dọc trên đường đi các đệ tử các chi của Long Hổ Sơn, bất kể lớn hay nhỏ, nhập môn sớm hay muộn, nhìn thấy y cũng cung kính ôm quyền cúi người chào, hô một tiếng Tam sư huynh.
Tam sư huynh Ôn Tây Lăng chẳng qua chỉ cao ngạo gật đầu, đi qua mà không thèm nhìn tới các đồng môn.
Mãi cho đến sơn môn, mười mấy tên đệ tử Long Hổ Sơn đang nghiêm trận sẵn sàng đón địch, vừa thấy y xuất hiện lập tức quỳ xuống hành lễ:
- Tam sư huynh!
Ôn Tây Lăng cười hắc hắc, giơ tay lên nói:
- Tất cả đứng lên đi, sao hả, có chuyện gì không?
Mọi người tranh nhau đáp:
- Không có chuyện gì, vẫn không thấy ai tới.
- Thời gian trôi qua lâu như vậy, đừng nói là người, chim cũng không thấy một con.
- Ta thấy tiểu tử kia căn bản là không dám tới, cho dù hắn hùng mạnh thì đã sao? Chúng ta chính là Long Hổ Sơn, ai mà không biết thần đàn Long Hổ Sơn phòng thủ kiên cố, hắn tới không phải là chịu chết hay sao?
- Đúng vậy, chúng ta cũng không phải là Thiên Môn yếu ớt như Thái Âm sơn.
Ôn Tây Lăng cười đắc ý, mắng:
- Các ngươi là một bọn ngu xuẩn, Tam gia ta còn trông hắn tới đây.
- Ủa, vì sao vậy?
Thấy bọn họ rất phối hợp, trong lòng Ôn Tây Lăng cảm thấy thoải mái không ít:
- Còn phải hỏi nữa sao, tiểu tử kia tới chúng ta sẽ giáng cho hắn một đòn vào đầu, tốt nhất là nhân cơ hội giết chết hắn đi, nếu không như thế, làm sao thể hiện được uy phong Long Hổ Sơn ta?
Mọi người lập tức vuốt mông ngựa một trận:
- Tam sư huynh nói rất đúng, vẫn là Tam sư huynh nhìn xa trông rộng.
Ôn Tây Lăng khoát khoát tay:
- Các ngươi đừng tưởng rằng là Tam gia ta tự đại, nói thật ra nếu các ngươi không có lòng tin, tức là tự coi thường bản thân mình.
Y chợt chỉ tay về phía trước:
- Các ngươi nhìn xem đây là gì?
Mọi người sửng sốt, Ôn Tây Lăng đang chỉ chính là sơn môn Long Hổ Sơn.
- Đây là sơn môn của chúng ta.
- Sai, đây là hộ sơn đại trận hùng mạnh nhất Tu Chân Giới. Cho dù là Ngũ Vân Tòa ở Hoang Vân thành của Nam Hoang Đế Quân Thôi Xán năm xưa so ra vẫn kém hộ sơn đại trận Long Hổ Sơn chúng ta.
Lời này của y cũng không phải là khoác lác. Hộ sơn đại trận của Long Hổ Sơn lấy Cửu Đại Thần Đàn làm trụ cột, quy mô hoành tráng, uy lực vô biên, chắc chắn là hộ sơn đại trận đệ nhất trong Cửu Đại Thiên Môn.
- Hộ sơn đại trận của chúng ta được các vị tổ tiên đặt cho một danh hiệu kinh người, chính là Cửu Huyền Vấn Thiên trận. Ý của nó là ngay cả lão thiên cũng có thể hỏi thăm một chút. Trận này chẳng những có uy lực phòng ngự kinh người, quan trọng nhất là có thể tập trung lực lượng tiến hành phản kích. Những chi tiết này cũng khó lòng nói rõ các ngươi, nhưng chúng ta chỉ cần bảo vệ tốt hộ sơn đại trận này, chắc chắn có thể giáng cho Vũ La một đòn phủ đầu. Nếu chuẩn bị cho tốt, nói không chừng còn có thể đánh trọng thương tiểu tử kia. Đến lúc đó chưởng môn sư tôn lại ra tay, Cửu Đại Thần Tướng giết Vũ La dễ dàng, vậy chúng ta có thể được coi là lập công đầu.
Mọi người nghe tới nỗi mắt nổ đom đóm, nhưng còn có người có chút hoài nghi:
- Tam sư huynh, có thật là lợi hại như vậy?
Ôn Tây Lăng liếc xéo tên vừa chất vấn:
- Ngươi còn không tin ư? Hắc hắc, cũng khó trách, có một số việc cũng không phải là nhân vật cấp thấp như các ngươi có thể tiếp xúc được.
Mặc dù mọi người bất mãn trong lòng, nhưng lại hiếu kỳ, vội vàng thúc giục:
- Tam sư huynh, rốt cuộc còn có những chuyện gì, huynh nói cho chúng ta nghe với, cũng cho chúng ta có thêm phần kiến thức.
Lòng hư vinh của Ôn Tây Lăng rốt cục cũng đã được thỏa mãn, run hai tay lên:
- Được rồi, để ta nói, cũng cho đám nhà quê các ngươi thêm phần kiến thức.
Bên cạnh có người vội vàng mang ghế đá lại, Ôn Tây Lăng ngồi xuống, lại có người dâng lên một bình trà, cho y thấm giọng.
- Các ngươi có biết Ngọc Ma Vương một ngàn năm trăm năm trước hay không?
Cái tên này đối với bất kỳ người nào cũng như sấm động bên tai.
- Biết, Ngọc Ma Vương có hai thứ đệ nhất thiên hạ, dung mạo tuấn mỹ đệ nhất thiên hạ, chiến lực vô song đệ nhất thiên hạ. Một ngàn năm trăm năm trước, từ Nam Hoang xâm nhập Trung Châu, dọc theo đường đi một mình một kiếm khiêu chiến tiêu diệt mười ba đại môn phái phe Chính đạo. Sau đó bày ra lôi đài trên đỉnh Thái Sơn, khiêu chiến cả Tu Chân Giới Trung Châu, kết quả suốt ba tháng, cao nhân các phái tới đó vô số. Ngay cả Cửu Đại Thiên Môn cũng có ba vị chưởng môn tới đó lĩnh giáo, tất cả đều ôm hận trở về. Có người nói rằng thời Ngọc Ma Vương chính là thời kỳ hùng mạnh nhất của phe Ma đạo Nam Hoang, ngay cả Đế Quân Thôi Xán cũng không thể sánh bằng.
Ôn Tây Lăng nói:
- Đúng vậy, Ngọc Ma Vương là bằng vào lực lượng chân chính của bản thân mình chinh phục cả Trung Châu. Nhưng vì sao năm xưa Ngọc Ma Vương phải thối lui khỏi Trung Châu, các ngươi có biết hay không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...