Tào Long Báo toàn thân ngây ngốc, ngơ ngác đứng yên tại chỗ. Đường đường Đại Năng cảnh giới Khuynh Thiên, không ngờ lại không thể bảo vệ cả thân nhân của mình. Trong lúc nhất thời, lòng Tào Long Báo nguội lạnh như tro tàn.
Liêu Bá Ngôn tạm thời không để ý tới Tào Long Báo, chuyển hướng nhìn Vũ La nói:
- Vũ La, ta nghe nói ngươi trọng tình trọng nghĩa, hai tên này là bộ hạ cũ của ngươi ư?
Trên thân thể Kiều Hổ và Mã Hồng đều có vết thương.
Nửa mặt Kiều Hổ sưng phồng, hàm răng chắc chắn cũng đã vỡ nát. Một cánh tay y đứt tới tận khuỷu, chỉ là băng bó qua loa một chút, cầm được máu chảy, giữ lại được mạng tàn.
Tình huống Mã Hồng không tốt hơn y bao nhiêu, giữa ngực trúng một kiếm, mặc dù tứ chi còn nguyên vẹn, nhưng mắt trái chỉ còn lại một lỗ máu ròng ròng.
Hiển nhiên là hai người đã chống cự kịch liệt, sau đó mới bị bắt.
Vũ La nhìn hai bộ hạ của mình, trong lòng đau như dao cắt.
- Liêu Bá Ngôn, ta lấy Đại Đạo thề, nếu không giết ngươi, Vũ La ta ắt nhận hết thảy đau khổ trên cõi đời này, không chết tử tế được!
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.
Liêu Bá Ngôn cười ha hả:
- Vũ La, mặc dù ngươi giỏi thật, ngay cả Lâm Tuyệt Phong cũng không phải là đối thủ của ngươi. Không sai, ta còn biết Quỷ Lệ Danh cũng đã chết trong tay ngươi, chỉ bất quá ngươi đã mang lại phiền phức cho Chu Thanh Giang. Thái Âm sơn là ngươi diệt, Trưởng lão hội cũng là ngươi diệt. Ngươi rất hùng mạnh, thật sự hùng mạnh, chỉ sợ sư phụ ta cũng không phải là đối thủ của ngươi, ta càng không cần phải nói.
- Nhưng như vậy thì đã sao?
Thần sắc y tỏ ra kiêu ngạo tới cực điểm:
- Ngươi vẫn còn có nhược điểm, hơn nữa nhược điểm quá rõ ràng: Ngươi quan tâm quá nhiều.
Y đi tới bên cạnh Kiều Hổ cùng Mã Hồng tung ra một cước, đá hai người lăn lông lốc trên mặt đất:
- Hai tên phế vật như vậy, có tư cách gì làm bằng hữu cùng ngươi? Nhưng ngươi vẫn nhớ tình cũ, không chịu bỏ mặc bọn chúng, đã cho ta nhược điểm có thể lợi dụng.
- Biết điều một chút lui về, không phải là ngươi có một biệt viện Yên sơn ư, hãy ngoan ngoãn sống ở biệt viện Yên sơn, không cho ngươi lui tới nơi này. Những bằng hữu này của ngươi cũng rất có bản lĩnh, sư tôn nói sau này sẽ có không ít chuyện phải tới tìm ngươi, tốt nhất các ngươi biết điều nghe lời một chút, nếu không hai phế vật này sẽ phải chịu khổ.
- Ha ha ha!
Hướng Cuồng Ngôn cười hắc hắc:
- Muốn khống chế ta ư, không có của đâu!
Liêu Bá Ngôn tỏ ra không quan tâm:
- Lão không cần hai phế vật này, nhưng lão là bằng hữu tốt nhất của Vũ La, lão sẽ không muốn nhìn thấy Vũ La khó xử. Ha ha ha!
Sắc mặt Hướng Cuồng Ngôn trở nên hết sức khó coi.
- Còn nữa, sư tôn còn lo lắng hai phế vật này không đủ phân lượng, cho nên còn đặc biệt phái người đi mời một vị có phân lượng. Ngươi thông minh như vậy, hẳn có thể nghĩ ra là ai chứ gì?
Vũ La giận tím mặt:
- Các ngươi dám động đến nàng, ta nhất định diệt Long Hổ Sơn!
Liêu Bá Ngôn tỏ vẻ khinh thường:
- Nói những lời này có ý nghĩa gì? Chúng ta chỉ cần bắt được Cốc Mục Thanh, Vũ La ngươi nhất định ngoan ngoãn nghe lời, bảo ngươi tự sát ngươi cũng không dám không đáp ứng.
- Ngươi cho rằng phụ thân nàng là Cốc Thương, cho nên chúng ta không dám động đến nàng ư? Nhân tình của nàng là Vũ La ngươi, chúng ta còn không sợ, chẳng lẽ lại sợ Cốc Thương sao? Thật nực cười!
Vũ La ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng:
- Tự mình gây nghiệt, không thể sống được.
Hắn cúi đầu xuống, ánh mắt quét qua từng tên ngục tốt có mặt tại đây, nhất là đám ngục tốt áp giải bọn Kiều Hổ:
- Làm phản đầu nhập vào Long Hổ Sơn, tội không đáng chết. Dù sao tình thế bắt buộc, ta không trách tội.
- Nhưng các ngươi dám đối địch với ta, chết không có gì đáng tiếc.
Hắn chỉ vào trăm tên ngục tốt trong phương trận:
- Các ngươi, hẳn phải chết.
- Dám bắt giữ con tin để ép bức ta, các ngươi chết không có gì đáng tiếc!
Hắn lại chỉ vào đám ngục tốt đang áp giải bọn Kiều Hổ:
- Các ngươi nhất định nhận chịu hành hạ, chết đi với phương thức thống khổ nhất, hình thần câu diệt
- Ha ha ha!
Liêu Bá Ngôn cười to một trận:
- Quả thật là người si nói mộng! Ngươi dám vọng động, hai phế vật này hẳn phải chết không thể nghi ngờ, Cốc Mục Thanh cũng sẽ không có kết quả tốt!
Ánh mắt Vũ La nhìn về phía Liêu Bá Ngôn đã là một mảng lạnh như băng:
- Về phần ngươi, còn có Trương Thiên Tuyệt, rất nhanh các ngươi sẽ biết cái gì là kết cục đau khổ nhất trên nhân thế!
Hắn nói cực kỳ khẳng định, dường như Liêu Bá Ngôn đang nghe một chuyện cười, đang muốn ngửa mặt lên trời cười to, Vũ La bỗng nhiên quay mặt về phía Nhược Lô Ngục quỳ sụp xuống.
Liêu Bá Ngôn ôm bụng cười lớn lên:
- Ha ha ha, mới vừa nói khẳng định như vậy, còn tưởng rằng ngươi thật sự muốn liều một phen cá chết lưới rách, không ngờ lại van xin tha cho, ha ha, ha ha ha, cười chết ta rồi...
Vũ La dập đầu lạy một lạy:
- Cầu xin hai vị lão thúc xuất thủ!
Liêu Bá Ngôn khinh thường:
- Đừng nằm mộng nữa, trong Nhược Lô Ngục còn một người duy nhất của ngươi chính là Thác Bạt Thao Thiên, tên xuẩn ngốc kia còn đang bế quan, ta đã phái người coi chừng rồi...
Y còn chưa nói hết, chợt cảm giác được trên đại môn Nhược Lô Ngục sau lưng, một cỗ khí tức cổ xưa mênh mông bàng bạc phóng vút lên cao.
Y vừa quay đầu lại, thấy được chuyện khó tin nhất trong cả đời mình: Hai cánh đại môn khổng lồ chậm rãi bay lên, hai pho tượng Bệ Ngạn thình lình sống lại, phát ra một tiếng gầm rung trời, giãy thoát ra khỏi trói buộc của đại môn, xông ra ngoài.
Thượng cổ Thần Thú, huyết mạch Long Tộc.
Lực lượng hùng mạnh tới mức khó lòng tin được. Bệ Ngạn giơ trảo, lực lượng Thẩm Phán đen kịt quét qua giữa không trung, tất cả ngục tốt giống như bị một sợi xích vô hình trói chặt, ai nấy duy trì tư thế cũ không thể động đậy, trợn mắt há mồm.
Hai tay Liêu Bá Ngôn buông lỏng, hai hài tử đã thoát đi, nhưng hành động của y cũng không bị hạn chế. Y cảm thấy lạnh toát trong lòng như vừa rơi vào hố băng, cơ hồ không cần suy nghĩ, xoay người bỏ chạy. Mới vừa xoay người lại, đã nhìn thấy Vũ La mặt lạnh như băng sương, lẳng lặng đứng chắn trước mặt y.
Liêu Bá Ngôn run rẩy:
- Ngươi...
Vũ La khoát tay, bóp chặt cổ của y.
Tào Long Báo thấy thê tử thoát khốn, quát to một tiếng nhào tới, ôm hai đứa bé lệ chảy ròng ròng. Một lát sau mới kịp phản ứng, vội vàng xem A Lăng thế nào.
Cũng may mặc dù A Lăng bề ngoài yếu ớt, nhưng những năm qua Tào Long Báo cũng âm thầm cho nàng phục dụng không ít linh dược, thân thể khỏe mạnh, chẳng qua chỉ là ngất đi. Y cửu tỉnh thê tử, cả gia đình ôm nhau khóc sướt mướt.
Vu Thiên Thọ đã sớm không nhịn được, xông lên quyền đấm cước đá tàn sát bừa bãi một phen. Phi kiếm trong lòng bàn tay lão quét qua, trên cổ cả trăm tên ngục tốt đều xuất hiện một vết thương thật nhỏ, đồng loạt ngã ngửa về phía sau. Trăm người bị tàn sát một lượt, máu tanh xông lên đầy trời, làm cho người ta nghe thấy muốn nôn mửa.
Bấy nhiêu vẫn chưa đáng là gì, lão lại vây khốn đám ngục tốt đang giữ con tin, vung quyền đánh cho những người này toàn thân xương cốt không có chỗ nào lành lặn. Lư Niệm Vũ vốn hiền lành cũng thay đổi thái độ, tiến lên cho mỗi tên uống một viên linh đan, lạnh lùng nói:
- Đây là linh đan do Lư Niệm Vũ ta đích thân luyện chế, bảo đảm có thể giữ được tính mạng các ngươi. Các ngươi không bị hành hạ đến cực độ, ta sẽ không để cho các ngươi chết được.
Những tên ngục tốt kia gào lên tuyệt vọng, Vu Thiên Thọ kêu lên một tiếng quái dị, lại nện cho chúng một trận.
Tào Long Báo đứng dậy, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Liêu Bá Ngôn như một con sói đói:
- Xử trí y thế nào đây?
Hai tay Vũ La lướt nhanh trên người Liêu Bá Ngôn một lượt, lập tức phá nát toàn bộ kinh mạch trên người y. Nỗi đau này ác độc hơn thủ đoạn Phân Cân Thác cốt trong chốn võ lâm gấp trăm lần. Liêu Bá Ngôn liên tục kêu thảm thiết, toàn thân đau tới nỗi mồ hôi chảy ròng ròng, rốt cục máu tươi cũng ứa ra theo lỗ chân lông.
Tào Long Báo còn chưa hết giận, tiến lên chộp lấy tay Liêu Bá Ngôn, chộp lấy một hòn đá dưới đất đập mạnh xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...