Chỉ một lúc sau, bên ngoài có người cười lạnh một tiếng:
- Vũ La, ngươi thật là kiêu ngạo! Trước khi ta tới đây đã nghe nói ngươi tính tình ương ngạnh, dưới mắt không người, thật đúng là nghe danh không bằng gặp mặt, quả thật là như vậy.
Người nọ vừa nói vừa đi tới, một thân sắc phục màu xanh đen của Trưởng lão hội, hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt cao ngạo. Sau khi đi vào, quay đầu đánh giá chung quanh một lượt, sau đó gật đầu nói:
- Nơi này không tệ, đáng tiếc sau này ngươi cũng không thể ở đây được nữa. Dọn dẹp một chút, cút ra khỏi Nhược Lô Ngục đi, bắt đầu từ bây giờ, ngươi cũng không phải là Giám Ngục Nhược Lô Ngục, cũng không phải là người Nhược Lô Ngục nữa!
Vũ La bất động thanh sắc:
- Ngươi là ai?
Người nọ run tay, một miếng ngọc bay tới trước mặt Vũ La, tốc độ rất nhanh, súc tích đầy linh quang. Nếu như tu vi Vũ La kém một chút, miếng ngọc này nhất định đánh vào cổ họng của hắn. Đối với tu sĩ, mặc dù thương thế như vậy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng phải tu dưỡng hơn nửa tháng.
Vừa gặp mặt đã nói năng lỗ mãng, hạ thủ âm độc, hảo cảm của Vũ La đối với người này đã hạ xuống tới mức thấp nhất.
Vũ La tiện tay chộp ra một trảo, miếng ngọc kia vững vàng rơi vào trong tay, thì ra là một phần bổ nhiệm, bãi miễn chức Giám Ngục Nhược Lô Ngục của Vũ La, bổ nhiệm Phương Quỷ Hùng là tân Giám Ngục Nhược Lô Ngục
Vũ La gật đầu, hỏi:
- Nói như vậy, ngươi chính là Phương Quỷ Hùng rồi?
Người nọ nhướng mày:
- Đúng vậy, Vũ La, hiện tại ngươi không còn là Giám Ngục nữa, ta cho ngươi nửa canh giờ, dọn dẹp một chút rồi cút đi, sau nửa canh giờ, nếu ta còn nhìn thấy ngươi trong Nhược Lô Ngục, ta phải hạ lệnh bắt người. Hắc hắc, bắt ngươi nhốt vào Nhược Lô Ngục, nếu quả thật ngươi có tình cảm thâm hậu với nơi này, vậy cứ ở lại đừng đi.
- Ngươi cũng biết Nhược Lô Ngục là địa phương nào, nếu ngươi tiến vào, ta đoán rằng những ngục tốt ở đây sẽ niệm tình hương hỏa ngày trước, hạ thủ lưu tình đối với ngươi.
Y lại lạnh lùng cười một tiếng:
- Cho dù là bọn họ muốn chiếu cố ngươi, ta cũng sẽ không đáp ứng.
Vào nửa ngày trước, Trương Thiên Tuyệt liên lạc tất cả chưởng môn sáu đại Thiên Môn, cửu đại môn phái, âm thầm bố trí, triệu tập Trưởng lão hội. Bọn Đồng trưởng lão khó có thể chống đỡ, cuối cùng kết quả là bỏ phiếu bãi miễn Vũ La. Phương Quỷ Hùng tới đây nhậm chức tự nhiên là người của đối phương.
Trước khi Phương Quỷ Hùng tới nhậm chức đã được những người khác dặn dò tùy cơ hành động, lần này phải làm cho Vũ La hoàn toàn rơi đài, không cần khách sáo nể mặt chút nào cả.
Phương Quỷ Hùng thình lình được một chức quan béo bờ như Giám Ngục Nhược Lô Ngục, bản thân cũng có hơi đầu váng mắt hoa. Lại thêm bị người khác xúi giục, bèn chạy thẳng tới Nhược Lô Ngục, tìm đến Vũ La gây phiền phức.
Vũ La nghe lời của y bèn gật đầu. Ngoài mặt lạnh như băng, nhưng trong lòng hắn thì tức đến nổ phổi.
Cục diện Trung Châu hiện tại có thể nói là công của Vũ La bình định. Trước đây không lâu hắn còn ra sức bảo vệ mấy tên đệ tử cùng Tào Long Báo trong kiếp nạn Đông Hồ, nhưng không ngờ rằng có người đâm lén sau lưng, giở trò này ra với mình.
Hiện tại Vũ La cũng không coi chức Giám Ngục Nhược Lô Ngục này ra gì. Nhưng cho dù là không làm nữa, cũng phải là mình tự rời đi, không thể nào bị bãi miễn.
Tiền kiếp hắn đã bị người bãi miễn một lần rồi, cả đời này tuyệt đối không thể có một lần nữa bị người khác chiếm vị trí!
- Nói như vậy, ngươi muốn ta đuổi tận giết tuyệt ư?
Phương Quỷ Hùng cười to một trận cuồng vọng:
- Vũ La, danh tiếng của ngươi quá thịnh, chẳng lẽ không biết đạo lý cây cao gió lớn hay sao? Rơi vào hoàn cảnh hôm nay chỉ có thể tự trách bản thân ngươi mà thôi. Cho dù ngươi hùng mạnh thì đã sao, rốt cục ngươi chỉ có một mình, chẳng lẽ muốn chống lại sáu đại Thiên Môn và cửu đại môn phái?
Vũ La sờ sờ cằm mình:
- Rơi vào hoàn cảnh hôm nay? Vì sao ta nghe ngươi nói, lại cảm thấy dường như hiện tại mình rất thảm?
- Chẳng lẽ còn không thảm?
Phương Quỷ Hùng cười khẩy nói:
- Ngươi nhìn lại mình mà xem, tận tâm tận lực vì Cửu Đại Thiên Môn, nhưng kết quả thì sao? Chim chết bẻ cung, thỏ chết giết chó, cuối cùng ngay cả chức vị Giám Ngục Nhược Lô Ngục nho nhỏ này cũng không giữ được.
Vũ La làm ra dáng vẻ như vừa bừng tỉnh ngộ:
- Theo như vậy, quả thật là thê thảm.
- Đó là đương nhiên.
Phương Quỳ Hùng dương dương đắc ý:
- Tiểu tử, nếu bàn về đánh nhau, có thể ta không bằng ngươi, nhưng bàn về làm người, ngươi còn kém ta xa lắm. Hôm nay ta dạy cho ngươi một bài học, sau này hãy nhớ cho kỹ, hiện tại cút mau cho ta!
Vũ La khoát tay:
- Ngươi nói không sai, chỗ này không tệ, ta cũng không muốn đi.
- Ngươi...
Vũ La không để cho y có cơ hội nói chuyện:
- Nhưng ngươi lại tới đây, hơn nữa còn cầm thư bãi miễn của Nhược Lô Ngục, chuyện này làm khó cho ta.
- Có câu nói một núi không thể chứa hai cọp, Nhược Lô Ngục này cũng không thể có hai Giám Ngục. Nếu là như vậy, không thể làm gì khác hơn là diệt trừ một người...
Phương Quỷ Hùng giận dữ:
- Vũ La ngươi dám!
Vũ La giơ tay chộp ra một trảo, giữa không trung xuất hiện một bàn tay khổng lồ chộp xuống. Phương Quỷ Hùng điên cuồng hét lên một tiếng, linh quang nổ tung, một thanh phi kiếm to bằng lòng bàn tay vù một tiếng bay ra, đâm thẳng vào mi tâm Vũ La.
Vũ La căn bản không để ý tới phi kiếm kia, mặc cho phi kiếm đâm mạnh vào mi tâm mình.
Keng!
Một tiếng giòn tan vang lên, Vũ La bình yên vô sự, phi kiếm lại vỡ tan thành phấn vụn.
- A...
Phương Quỷ Hùng kinh hãi thất sắc. Trongư không bàn tay to tướng kia đã từ nhanh chóng giáng xuống, bắt được Phương Quỷ Hùng.
- Vũ La, ngươi giết ta chính là tạo phản!
Phương Quý Hùng tuyệt vọng kêu to.
Vũ La bật cười ha hả:
- Tạo phản ư, vì sao bản tọa phải quan tâm tạo phản hay không, vì sao không tạo phản?
Hắn hỏi liên tiếp ba câu ngược lại, Phương Quỷ Hùng bị làm cho sợ đến nỗi hồn phi phách tán. Vũ La chợt vẫy tay một cái, Vu lực màu vàng sẫm hóa thành một cơn trốt xoáy cuồng bạo quét qua, Phương Quỷ Hùng đã tan thành tro bụi bay theo gió.
Giết Phương Quỳ Hùng xong, Vũ La thản nhiên phủi tay, cơn trốt xoáy Vu lực màu vàng sẫm nhanh chóng mất đi, chui vào bên trong cơ thể Vũ La.
Kiều Hổ cùng Mã Hồng bên cạnh nhìn tới nỗi trợn mắt há mồm, Vũ La khẽ mỉm cười:
- Các ngươi trở về đi thôi, những chuyện này không liên quan gì với các ngươi.
Vũ La dứt lời, bước ra khỏi Vọng Sơn các theo đại đạo ra khỏi Nhược Lô Ngục, lúc này mới bay lên trời, trong nháy mắt đã không còn thấy đâu nữa.
Cả Nhược Lô Ngục lập tức nổ tung.
Lư Niệm Vũ thấy Vũ La đi rồi quay lại có chút kỳ quái:
- Vì sao ngươi trở lại nhanh như vậy?
Vũ La vẫn chưa trả lời, Lư Niệm Vũ lại nói:
- Đúng rồi, tên Tào Long Báo kia mới vừa rồi sau khi tĩnh lại đã lập tức muốn đi, làm sao cũng không ngăn được.
Vũ La cười lạnh trong lòng, đương nhiên là y phải đi rồi, y còn mặt mũi nào gặp ta?
- Cứ mặc y đi.
Trong lòng Vũ La đã sớm quyết định chủ ý nên làm như thế nào, đang muốn nói cùng Lư Niệm Vũ, ngoài cửa chợt có người cung kính nói:
- Vũ Đại nhân, Đường Tử Phong cầu kiến.
Vũ La có chút kỳ quái, lúc này Đường Tử Phong tới làm gì.
- Vào đi.
Đường Tử Phong đi vào, trước tiên hành lễ với Lư Niệm Vũ, sau đó mới xấu hổ nói với Vũ La:
- Vũ Đại nhân, chuyện này... Thật sự là xấu hổ...
- Tại sao? Có chuyện gì cứ việc nói.
Đường Tử Phong cúi đầu, không dám nhìn hắn:
- Vũ Đại nhân, mới vừa rồi đường đệ của ta tới nói với ta, y không muốn trông coi mỏ Ô Thiết của ngài nữa.
Vũ La sững sờ, không nhịn được cười lạnh:
- Được lắm, được lắm, không ngờ rằng tin tức đường đệ của ngươi cũng rất linh thông. Tốt, y không trông coi nữa cũng không sao, trước hết dừng công việc mỏ Ô Thiết lại đã, chờ ta xử lý xong những việc vặt này rồi hãy nói.
Mặt Đường Tử Phong bất chợt đỏ bừng:
- Vũ Đại nhân, thật sự xin lỗi, ta... Ta thật không ngờ y lại là người như thế. Mấy năm trước lúc ta rời nhà, đường đệ vẫn còn trung hậu đàng hoàng, không ngờ rằng... Ôi... Xin ngài hãy yên lòng, ta sẽ tới mỏ Ô Thiết ngay bây giờ. Trước khi ngài tìm được người thích hợp, ta nhất định giúp ngài xử lý tốt mỏ Ô Thiết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...