Cột sáng khổng lồ kia còn đang không ngừng toát ra lực lượng hùng mạnh, ngăn cách một vùng thiên địa nơi này, dường như hình thành một thế giới khác. Vũ La thử phóng xuất linh văn vài lần liên tiếp, nhưng không có tác dụng gì với cột sáng, hắn càng cau chặt mày hơn.
Tào Long Báo có vẻ đã không đợi được nữa, chạy tới nói:
- Nếu không nghĩ ra biện pháp gì, vậy chúng ta liên thủ công kích đi thôi, để chậm e rằng không còn kịp nữa...
Y còn chưa dứt lời, Đông Hồ sau lưng thình lình vang lên một tiếng rống giận kinh thiên, một cơn sóng cao gần ba mươi trượng lướt ngang mặt hồ ập về phía mọi người.
Chuyện này không ra ngoài dự liệu của mọi người, bọn họ không thèm lo lắng. Quay đầu nhìn lại chỉ thấy trong Đông Hồ sâu thẳm lúc này đã nhuộm đỏ máu tươi, Thiên Vương cổ tám đầu tám đuôi đang dùng bảy cái đầu khổng lồ của nó cắn một con Bá Vương cổ toàn thân xanh biếc, trông như giao long.
Nó chỉ cắn một cái, một nửa thân thể Bá Vương cổ khổng lồ kia lập tức biến mất.
Những con Bá Vương cổ còn lại ùa lên một loạt, định giành phần, đại chiến lập tức nổ ra. Thiên Vương cổ vốn chiếm ưu thế, vừa ăn được một nửa Bá Vương cổ, thực lực tăng mạnh, gào thét một tiếng. Chiếc bướu thịt trên cổ nó vỡ nát, lại có một cái đầu thú khác vươn ra, hơn nữa nhanh chóng bành trướng, mang theo lớp màng thịt màu đen khiến cho người ta cảm thấy ghê tởm. Lúc này nó nhe răng trợn mắt vô cùng dữ tợn, chuẩn bị nhào tới chém giết cùng Bá Vương cổ.
Tào Long Báo không nói một lời, xoay người lại phóng xuất pháp bảo của mình, oanh kích thật mạnh vào cột sáng kia.
Bùng...
Trên cột sáng nổi lên rung động như gợn sóng, nhưng vẫn không suy suyển mảy may. Tào Long Báo nóng nảy thét to:
- Các ngươi còn không mau mau hỗ trợ!
Tiếng gào thét trong Đông Hồ càng ngày càng mãnh liệt, hiển nhiên Bát Hoang Dưỡng Cổ đã tiến vào giai đoạn quyết chiến cuối cùng. Đông Hồ rộng lớn dường như cũng trở nên nôn nóng, sóng nước càng ngày càng cao. Dưới lực lượng của sóng nước, bờ hồ không ngừng bị ăn mòn, thậm chí có nhiều chỗ vốn là vách núi cao vút cũng bị sóng lớn đánh cho rung rinh lay động.
Vũ La đang thực hiện nỗ lực cuối cùng, mười ngón tay hắn không ngừng vung vẩy, từng tia sáng mỏng như sợi tơ, uốn khúc giống như con đìa không ngừng chui vào trong cột sáng.
Mạnh Liên Ân cùng Thương Điệp Lệ cùng nhau cảnh giác giám thị bên trong Đông Hồ. Trên thực tế giờ phút này, vị trí quan trọng của Đông Hồ, tức là địa phương mà Cổ thú đại chiến đã bị một lợp huyết quang nồng đậm bao phủ, cách xa như vậy, bọn họ cũng không nhìn thấy gì cả. Bất quá thỉnh thoảng có thể nhìn thấy trảo, đuôi... Khổng lồ chợt lóe lên giữa màn huyết quang đỏ rực, khiến cho lòng người phát lạnh.
Thình lình hết thảy trở nên vô cùng yên tĩnh.
Tào Long Báo run lên, đình chỉ không công kích cột sáng nữa, chậm rãi xoay người trở lại nhìn Đông Hồ:
- Chẳng lẽ là...
Trong Đông Hồ, màn huyết quang từ từ tản ra, lộ ra mặt hồ yên tĩnh. Nước trong hồ ngoại trừ màu đỏ máu ra, cũng không có cảnh tượng xương gãy thịt vụn đây trên mặt như mọi người dự liệu. Ngược lại trên mặt hồ hết sức sạch sẽ, thậm chí ngay cả thịt vụn cũng không dễ gì tìm được.
Cổ thú ăn thịt lẫn nhau vô cùng đáng sợ, mỗi một miếng thịt của đối thủ tương đương một cỗ lực lượng, kẻ thắng trận tuyệt không lãng phí, ăn hết sạch sẽ.
- Vũ Đại nhân, ngươi có tiến triển gì không?
Hiện tại Vũ La là hy vọng cuối cùng của Tào Long Báo.
Vũ La không nói lời nào, vẫn không ngừng đánh ra từng đạo hào quang mỏng như tơ. Nếu Tào Long Báo cẩn thận quan sát, có thể phát hiện thật ra những đạo hào quang này là do từng đạo linh văn vô cùng nhỏ bé nối liền mà thành.
Trong Đông Hồ yên lặng bỗng nhiên cuồn cuộn nổi lên một xoáy nước, xoáy nước càng lúc càng lớn, đường kính từ mười trượng nhanh chóng khuếch trương đến trăm trượng, sau đó là ba trăm trượng.
Tiếng nước nổ lớn như sấm động.
- Chuyện gì vậy?
Mọi người kinh hô thất thanh.
Mặt nước Đông Hồ cũng không biến hóa, xoáy nước kia chẳng qua chỉ xoay tròn, cũng không hút nước trong hồ vào. Sắc mặt Tào Long Báo lại biến lần nữa, nhất định là dưới xoáy nước này có quái vật nào đó vô cùng đáng sợ.
Trong lúc y còn đang kinh nghi bất định, thình lình một tiếng gào thét trầm đục từ sâu dưới đáy nước vang lên. Mặt nước cả Đông Hồ chấn động, kêu lên lõm bõm như mưa.
Một cái đầu khổng lồ đáng sợ từ dưới nước thò lên, ngay sau đó là cái thứ hai, cái thứ ba... Tổng cộng mười cái đầu thú dữ tợn khổng lồ, đây chính là Thiên Vương cổ. Thiên Vương Cổ chiếm cứ thiên thời địa lợi, quả nhiên trở thành kẻ thắng lợi cuối cùng.
Nếu so với lúc trước, Thiên Vương cổ... Không đúng, hiện tại đã là Thần Vương cổ, mỗi đầu của nó đã to hơn gấp đôi, hơn nữa mười cái đầu không cái nào giống cái nào. Có cái mọc ra một cái sừng khổng lồ màu đen, có cái sinh ra một con mắt dọc, có cái hình tam giác, sinh ra ba sừng nhỏ ở ba góc, có cái mọc răng từ trong lỗ mũi...
Mười cái đầu thú khổng lồ khiến cho người ta cảm giác mỗi cái đều có thần thông riêng, chứ không phải là phục chế một cách đơn giản.
Rống!
Mười cái đầu thú ngửa mặt lên trời rống to, khiến cho mây trời phải tan ra, ánh mặt trời trở nên ảm đạm.
Thần Vương cổ bay lên trời, mười cái đuôi khổng lồ có đủ các hình dáng, hoặc giống như cá, hoặc như thuồng luồng, hoặc tựa như thằn lằn, hoặc như mãnh thú...
Thân thể màu đen của nó uốn éo không ngừng, nhìn qua vô cùng kinh khủng.
Trong khoảnh khắc quái vật khổng lồ kia bay lên không, Tào Long Báo mặt cắt không còn chút máu, lẩm bẩm nói:
- Chúng ta chết chắc...
Thương Điệp Lệ cùng Mạnh Liên Ân cũng đã tuyệt vọng, chỉ có Vũ La sắc mặt lạnh nhạt, hai chân hơi dạng ra đứng trên bờ hồ, bên dưới cột sáng. Trong tay hắn là thần kiếm Thiên Tinh, đã chuẩn bị sẵn sàng để đánh một trận cuối cùng.
Một đời Đế Quân trải qua biết bao sóng to gió lớn, mặc dù trận chiến trước mặt vô cùng hung hiểm, nhưng hắn vẫn có lòng tin sẽ vượt qua.
Thần Vương cổ kia đã phát hiện mọi người, mười đôi mắt từ từ chuyển qua, cùng nhau nhìn thẳng bọn họ.
Rống...
Một tiếng gầm khổng lồ vang lên, mặt đất, mặt nước trong hồ bên cạnh bốn người Vũ La giống như vừa bị tiên pháo oanh kích, chấn động thật mạnh.
Cách xa mấy vạn trượng, Thần Vương cổ gầm lên giận dữ đã có uy lực như vậy, Tào Long Báo hoàn toàn tuyệt vọng.
Thần Vương cổ đã chuyển động thân thể khổng lồ, nhìn sang mọi người bên này.
Chưởng môn Trường Bạch sơn Trọng Tôn Nộ Đạt cầm trong tay một phần mật báo, chính là báo cáo tranh tài Thiên Môn diễn võ, sắc mặt lão có chút khó coi, Đại Trưởng lão Mục Tuyền Dương đang đứng bên cạnh lão.
Sau khi Lâm Tuyệt Phong rơi đài, Trường Bạch, La Phù vốn là trung lập, bởi vì tránh được xung đột chính diện, cho nên thực lực được bảo tồn hoàn chỉnh nhất.
Hiện tại Trung Châu hỗn loạn, Trọng Tôn Nộ Đạt tự nhiên cũng có tâm tư của riêng mình.
Lão đưa báo cáo cho Mục Tuyền Dương:
- Sư đệ xem đi.
Mục Tuyền Dương liếc qua một cái, sau đó đặt báo cáo xuống, bình thản hỏi:
- Sư huynh có tính toán gì không?
Trong lòng Trọng Tôn Nộ Đạt đã sớm có quyết định:
- Giúp ta liên lạc với chưởng môn La Phù.
Ba ngày sau đó, Trường Bạch sơn, La Phù sơn, Cửu Nghi sơn, Nga Mi, Không Động sơn, Long Hổ sơn, sáu chưởng môn nằm trong Cửu Đại Thiên Môn liên danh, gửi một phong thư tới Chung Nam sơn thỉnh cầu bãi miễn hết thảy chức vụ Vũ La.
Sáu môn phái nắm trong Cửu Đại Thiên Môn liên danh, chuyện duy nhất làm cho Chu Thanh Giang cảm thấy tức giận chính là tên của chưởng môn Long Hổ sơn Trương Thiên Tuyệt cũng nằm trong số đó.
Long Hổ sơn cùng Còn Luân sơn vốn là đồng minh kiên định nhất của Chu Thanh Giang, lần này lại đứng về phe đối lập, làm sao Chu Thanh Giang không giận dữ quát lên như sấm?
Tuy rằng tức giận, nhưng sáu đại Thiên Môn bức ép tới cửa như vậy, Chu Thanh Giang cùng Hoắc Liên Đông cũng không thể không cẩn thận ứng đối.
Hiện tại Nam Hoang không yên, Trung Châu hỗn loạn, hai người liên thủ chỉ sợ cũng khó mà áp chế sáu đại Thiên Môn.
Tuy Vũ La giết Lâm Tuyệt Phong, giết Quỷ Lệ Danh, nhưng trong sáu đại Thiên Môn, trừ chưởng môn của Cửu Nghi sơn Hứa Sơn Dương ra, những người còn lại toàn là nhân vật của thế hệ trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...