Sắc mặt Lưu trưởng lão cùng Bạc trưởng lão cũng rất khó coi, đây là đường đường Thiên Môn diễn võ, lại xảy ra loại chuyện ô uế như vậy, nếu lan truyền ra ngoài nhất định thể diện Cửu Đại Thiên Môn sẽ mất sạch không còn. Bọn họ là những kẻ chủ trì, kết quả cũng sẽ không có gì tốt đẹp.
Thế nhưng Tào Long Báo lúc còn trẻ, từng cùng sư huynh của mình, cũng là chưởng môn hiện tại đi du ngoạn khắp thiên hạ, quả thật là nhân vật phong lưu, nhìn Triệu Dực Tông với vẻ khen ngợi.
Y nhìn Quách Lãnh Nguyệt một chút hết sức mất nết, sau đó ném cho Triệu Dực Tông một ánh mắt ra ý “tiểu tử ngươi nhãn quang không tệ”.
Sắc mặt Lưu Thư Lương tái xanh như tàu lá, chất vấn hai người:
- Các ngươi làm gì vậy?
Cho dù Quách Lãnh Nguyệt kiên cường tới mức nào, dưới tình huống này cũng chỉ có thể bật khóc òa. Triệu Dực Tông lên tiếng nói:
- Ta là oan uổng...
Lưu trưởng lão giận tím mặt:
- Triệu Dực Tông, ngươi có phải nam nhân hay không, làm ra chuyện như vậy còn muốn chối bỏ trách nhiệm ư?
- Ta... Ta không phải là... Ôi!
Vương Cầm Hổ cùng Mạnh Liên Ẩn phía sau nhìn Triệu Dực Tông có khổ mà không nói được, lúc này mới thật sự hiểu ra ý câu nói kia của Vũ La.
Bạc trưởng lão tiến lên một bước, trầm giọng nói:
- Quách Lãnh Nguyệt, nếu lão đầu tử ta nhớ không lầm, ngươi cùng Bạch Niệm Sư thiếu hiệp của Cửu Cổ sơn đã có hôn ước.
Cửu Cổ sơn cũng là một trong thập đại môn phái có mặt tại đây. Bạch Niệm Sư chính là con cưng của chưởng môn Cửu cố sơn, tuyệt đối không phải là hạng người phóng đãng. Lần này y bị cắm sừng như vậy, chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua.
Tên đệ tử kiệt xuất Cửu cổ sơn lẩn trong đám người, lúc này đôi mắt đã muốn phun ra lửa:
- Triệu Dực Tông, Cửu cổ sơn chúng ta nhất định không cần nữ nhân phóng đãng trăng hoa như vậy. Bất quá tỷ thí ngày mai, nhất định ta sẽ thay mặt Bạch sư đệ lĩnh giáo ngươi một chút!
Triệu Dực Tông chỉ có thể ngậm bồ hòn, hung hăng trừng mắt nhìn Vũ La, trầm giọng nói:
- Mọi người yên tâm, chờ sau khi Thiên Môn diễn võ xong, ta nhất định sẽ cho mọi người một câu trả lời công bằng về chuyện này!
Lưu trưởng lão vung tay lên:
- Một mình ngươi thu thập cục diện rối rắm này đi!
Ba người Vũ La lộ ra sắc mặt “vô cùng căm phẫn”, trở lại thạch thất của mình. Sau khi đóng chặt cửa lại, ba người ôm bụng cười ha hả.
Lưu Thư Lương trở lại thạch thất của mình, suy nghĩ một chút, lập tức viết chuyện này vào công văn báo cáo, chuyến lên Trưởng lão hội. Sau đó nêu lên một loạt hậu quả, tạm thời không đề cập tới.
Bị một trận ầm ĩ như vậy, không ít người cũng không thể nào ngủ lại được nữa. Ba người Vũ La quyết định uống rượu đến khi trời sáng, cũng coi như là ăn mừng một trận.
Sáng sớm hôm sau Thương Điệp Lệ tới tìm bọn hắn, sắc mặt lo âu hỏi một câu:
- Phải chăng là do các ngươi làm?
Vương Cầm Hổ cùng Mạnh Liên Ân không tiện nói, Vũ La thản nhiên gật đầu:
- Không sai.
Thương Điệp Lệ vô cùng đau đớn:
- Vũ Đại nhân, hai người kia đúng là ghê tởm, nhưng ngươi làm như vậy đã phá hỏng danh tiết thiếu nữ người ta rồi...
Vũ La còn chưa kịp nói gì, cửa thạch thất sát vách chợt mở ra, Quách Lãnh Nguyệt cùng Triệu Dực Tông sóng vai đi ra. Trên mặt Quách Lãnh Nguyệt xuân ý bừng bừng, rõ ràng là hai người này đã thuận theo thời thế.
Thương Điệp Lệ á khẩu không trả lời được, cho đến lúc này Vương Cầm Hổ cùng Mạnh Liên Ân mới kịp phản ứng:
- Quả thật là một đôi cẩu nam nữ! Tối hôm qua sau trận náo loạn kia, tất cả mọi người đều đi hết, duy chỉ có Quách Lãnh Nguyệt không đi!
Thương Điệp Lệ thở dài:
- Thật không ngờ rằng cõi đời này còn có nữ nhân như vậy...
Vũ La lắc đầu nói:
- Tính nàng tiết liệt trung trinh, tự nhiên suy bụng ta ra bụng người, cho rằng tất cả nữ nhân trong thiên hạ đều là như vậy. Nàng quá thiện lương, còn người ta quá vô sỉ.
Thương Điệp Lệ suy nghĩ một chút, lộ ra một nụ cười khổ:
- Vũ Đại nhân, mới vừa rồi có hơi gấp gáp, xin chớ trách.
Vũ La dĩ nhiên không để trong lòng, ThĐiệp Lệ có hành động như vậy, mới chứng tỏ nàng là một thiếu nữ thuần khiết thiện lương tận đáy lòng.
Phía ngoài đã có người bắt đầu kêu gọi, Thiên Môn diễn võ sắp bắt đầu, bốn người kết bạn đi ra.
Dáng vẻ Thương Điệp Lệ vẫn còn hơi bị đả kích, Vương Cầm Hổ cố tình đi chậm lại một bước, sánh vai với nàng. Hai người cúi đầu nói mấy câu, đáng tiếc Vương Cầm Hổ là hán tử tục tằn không biết cách an ủi người khác, xem ra hiệu quả không lớn.
Ngoài cửa trên bãi đất trống, tất cả mọi người đều đến đông đủ. Lưu trưởng lão đứng ở trước nhất, lúc thấy Quách Lãnh Nguyệt cùng Triệu Dực Tông công khai đứng chung một chỗ, trong mắt người hiền lành như Lưu Thư Lương cũng hiện lên vẻ tức giận.
Lão hừ lạnh một tiếng, chỉ vào mấy cửa động gần đó:
- Những cửa động này, mỗi cái sẽ dẫn tới một ảo cảnh khác nhau. Bất quá các ngươi không nên coi thường Đông Hồ địa cung, mặc dù hết thảy nơi này đều là dùng trận pháp ảo hóa mà ra, nhưng thương tổn cũng là thật sự.
- Nhiệm vụ hôm nay là cửa thứ nhất, các ngươi cùng nhau đi vào, kẻ nào ra sớm nhất chính là hạng nhất.
Cuối cùng Lưu trưởng lão mấp máy môi một lúc, vẫn không nhịn được nói thêm một câu:
- Các ngươi cũng là hy vọng của các đại môn phái, hãy nhớ lấy, tu vi cố nhiên quan trọng, nhưng đức hạnh cũng không thể thiếu! Đi đi.
Mọi người cùng nhau đi tới cửa động thứ nhất, Triệu Dực Tông cười lạnh một tiếng, cúi đầu nói nhỏ bên tai Quách Lãnh Nguyệt:
- Không cần để ý tới lão già kia, cái gì mà đức hạnh không thể thiếu, chỉ cần chúng ta đoạt được chức vô địch Thiên Môn diễn võ, chính là đệ nhất nhân trong lớp thanh niên. Cho dù đức hạnh chúng ta khiếm khuyết thì đã sao, môn phái cũng vẫn ra sức bồi dưỡng chúng ta.
Quách Lãnh Nguyệt gật đầu.
Nhìn qua cửa động này cũng không lớn, tối đa cũng chỉ có thể cho phép hai người cùng song song tiến vào. Nhưng lúc mọi người tiến vào cửa động mới hiểu được chỗ kỳ diệu của Đông Hồ địa cung, một luồng năng lượng kỳ dị thình lình xuất hiện bao trùm lấy tất cả mọi người, đưa bọn họ tiến vào ảo cảnh thứ nhất cùng lúc hết sức công bằng.
Vũ La vốn đứng chung một chỗ cùng ba người Thương Điệp Lệ, trong khoảnh khắc tiến vào ảo cảnh, bốn người lập tức bị tách ra. Đến khi màn sương mù màu trắng trước mắt tan đi, Vũ La phát hiện mình đang ở trong một cánh rừng rậm nguyên thủy khổng lồ.
Không khí hết sức ẩm ướt, bên cạnh là cổ thụ to mấy người ôm không hết. Trên thân cây mọc đầy rêu xanh, nhìn qua vô cùng ẩm ướt.
Dưới chân là lá cây mục nát không biết tích lũy đã bao nhiêu năm, có cổ thụ chết đi ngã lăn ra đất, thân cây mục ruỗng, sắp sửa bị sắp bị lá vụn cùng thời gian che lấp, bên trên mọc đầy các loại nấm.
Ánh mặt trời chiếu xuyên qua tàng cây, loang lổ lốm đốm trên mặt đất, trên thân cây khô.
Vũ La nhẹ nhàng giờ chân lên, lập tức một tràng tiếng răng rắc vang lên. Trên đầu hắn, những con chim đang hót líu lo vui vẻ giật mình bay tứ tán. Nhìn qua hết thảy xinh đẹp vô cùng.
Thông thường mà nói, nếu biết rõ nơi đây chính là ảo cảnh, sau khi tiến vào nơi đây, phản ứng đầu tiên chính là thả ra nguyên hồn. Bởi vì nguyên hồn có thể nhìn thấu bản chất sự vật, nhìn thấu ảo cảnh hẳn là hết sức dễ dàng.
Thật ra những đệ tử của thập đại môn phái kể cả ba người Vương Cầm Hổ cũng làm như vậy. Vừa tiến vào ảo cảnh lập tức phóng xuất ra nguyên hồn vốn không được coi là hùng mạnh của bọn họ.
Nguyên hồn của Vũ La ở cả Tu Chân Giới cũng là số một số hai. Sau khi trải qua đoạt xá trùng sinh rèn luyện, hiện tại nguyên hồn của hắn càng cứng rắn dẻo dai hơn cả lúc còn là Nam Hoang Đế Quân. Chỉ bất quá với tu vi hiện tại của hắn, không thể sử dụng nguyên hồn trong thời gian quá dài mà thôi.
Nhưng sau khi Vũ La đi vào lại không thả ra nguyên hồn, nơi này chính là Đông Hồ địa cung, những tiền bối năm xưa tảo thanh nơi này, nhất định cũng có người nguyên hồn hùng mạnh, nhưng rốt cục vẫn tử thương nặng nề. Vũ La có thể kết luận, Đông Hồ địa cung này nhất định là có phương pháp gì đó có thể áp chế nguyên hồn, hắn căn bản không cần hao phí sức lực vô ích.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...