Bởi vì Quỷ Lệ Danh chết đi, thiên hạ phong vân biến ảo, rồng rắn hỗn tạp. Nhưng người khởi xướng chuyện này là bọn bốn người Vũ La vẫn lặng yên không tiếng động ẩn cư trong Yên sơn. Chuyến này Hướng Cuồng Ngôn ra ngoài, từ Bắc Cương đến Nam Hoang kinh nghiệm phong phú, cũng góp nhặt không ít linh văn, sau khi trở về lập tức bế quan nghiên cứu.
Lư Niệm Vũ lấy được những viên linh đan trong Bách Quỷ di bảo, cũng muốn tập trung nghiên cứu.
Vu Thiên Thọ lại càng không cần phải nói, lão muốn một lần nữa tế luyện bản mệnh pháp bảo của mình, lại muốn nghiên cứu thuật luyện khí. Ba người bận rộn nên cũng không đi gặp Vũ La.
Lúc Vũ La trở lại Nhược Lô Ngục, đúng vào đêm khuya. Hắn cũng không báo cho bất cứ kẻ nào, dùng ngọc bài của mình vào Nhược Lô Ngục. Hai pho tượng Bệ Ngạn nổi giận, thình lình bên trong cửa có một cánh tay thò ra, ném ra một vò hảo tửu, sau đó trong cửa vang lên một tràng cười lớn.
Hai con Bệ Ngạn cười khổ:
- Tiểu tử thối này...
Mấy ngày nay Vũ La luân phiên bôn ba, cũng đã có chút mỏi mệt. Lần này trong thời gian ngắn cũng không có chuyện gì, cả người thanh tỉnh lại, ngã người xuống giường liền ngủ, đánh một giấc dài đến lúc thức dậy đã là giữa trưa ngày thứ hai.
Ánh mặt trời từ mái vòm kỳ lạ của Nhược Lô Ngục chiếu vào, sau khi xuyên qua cửa sổ Vọng Sơn các, chiếu thẳng vào mông Vũ La.
Vũ La uể oải ngồi dậy, rửa mặt qua, nhìn xung quanh Vọng Sơn các một lượt. Mặc dù đã rất lâu hắn không có trở về, nhưng trong Vọng Sơn các vẫn rất sạch sẽ, có lẽ Kiều Hổ đã dặn người thường xuyên quét dọn.
Vũ La lững thững ra ngoài, Vọng Sơn các ở tách biệt khu vực các ngục tốt Nhược Lô Ngục cư trú, xung quanh cũng không có người nào. Hắn vừa đi hai bước, thình lình có một đạo khí thế bén nhọn như phá băng đánh tới sau lưng.
- Không được nhúc nhích!
Một thanh âm trong trẻo quát lên.
Vũ La sững sờ, trong Nhược Lô Ngục còn ai dám nói với mình bằng giọng điệu như vậy?
Nhưng sát ý lạnh như băng sau lưng cũng không phải là nói giỡn, Vũ La tự nhiên không hãi sợ, chỉ là có chút kỳ quái, rốt cục người sau lưng mình muốn làm gì?
Vũ La vừa định xoay người, sau lưng người nọ lại quát to một tiếng:
- Không được nhúc nhích, bằng không đừng trách ta không khách sáo!
Sát ý kia đột ngột tăng lên, một cỗ khí thế như Hàn Băng từ vạn cổ nhanh chóng lan tràn.
Vũ La bĩu môi một cái, căn bản không để ý tới người nọ uy hiếp sau lưng, vẫn xoay người lại. Người nọ hiển nhiên giận dữ, sát ý chuẩn bị bộc phát, nhưng không ngờ cùng lúc Vũ La xoay người lại, linh nguyên thoáng động, nhẹ nhàng kích thích thiên địa linh khí xung quanh. Sát ý như sóng dữ của nữ nhân kia nháy mắt bị xé nát thành từng mảnh. Tuy rằng pháp bảo đã chuẩn bị xong, nhưng nàng lại phát hiện ra không có sát ý, mình căn bản không có cách nào xuất thủ.
Vũ La cũng có chút bất ngờ, không ngờ rằng sau lưng mình là một nữ nhân xinh đẹp. Nàng vận một thân trường quần màu đỏ, nếu so sánh với Nhược Lô Ngục u ám nặng nề, chính là điểm sáng khiến cho người ta thích thú.
Nữ ngục tốt Nhược Lô Ngục thế nào, Vũ La biết rất rõ ràng, nữ nhân này tuyệt đối không phải là người Nhược Lô Ngục.
Vũ La nhướng mày hỏi:
- Nàng là ai?
Nàng kia ngạo nghễ hỏi:
- Ngươi là ai?
Vũ La trong lòng hơi giận, nơi này là Nhược Lô Ngục, hắn là Giám Ngục Nhược Lô Ngục, ở chỗ này chỉ có hắn hỏi người khác trả lời, quyết không cho phép xảy ra tình huống có người dám hỏi ngược lại hắn.
Dường như nàng kia cũng cảm thấy Vũ La tức giận, không hề tỏ ra yếu thế trợn mắt nhìn lại, hai ngón tay trong suốt như ngọc, thon dài trắng như mỡ đông đang kẹp một thanh tiểu kiếm màu đỏ mỏng như cánh ve, vô cùng tinh xảo, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất thủ.
- Là ai dám càn rỡ cùng Lâm đại nhân!?
Một giọng nói thình lình vang lên từ phía sau, sau đó có người chạy tới.
Kể từ khi Đao Đoạn Hồn gặp Lâm Hồng Hạc, dường như hồn bất phụ thể. Tuy Lâm Hồng Hạc lai lịch thần bí, lại là cấp trên của y, nhưng Đao Đoạn Hồn lăn lộn mấy chục năm qua vẫn không tránh khỏi mơ màng vọng tưởng.
Lâm Hồng Hạc cũng ở phía sau Nhược Lô Ngục, nơi này có không ít tiểu lâu, Đao Đoạn Hồn hết sức ân cần phái người thu dọn một cái cho Lâm Hồng Hạc. Lâm Hồng Hạc nói mình thích thanh tĩnh, tự nhiên là thu nhận.
Sáng nay Đao Đoạn Hồn tuần tra Nhược Lô Ngục một vòng, không có vấn đề gì, đến trưa không nhịn được bèn chạy tới Anh Loan tiểu trúc của Lâm Hồng Hạc. Không ngờ mới đi được nửa đường đã nhìn thấy từ xa có người đang giằng co cùng Lâm Hồng Hạc.
Đây cũng là cơ hội biểu hiện, Đao Đoạn Hồn sao dễ bỏ qua? Lúc này quyết định “anh hùng cứu mỹ nhân”, hét lớn một tiếng nhảy ra.
Nhưng vừa nhảy ra, Đao Đoạn Hồn lập tức biến sắc. Vốn y có khí thế vô cùng hăng hái, muốn xả thân vì hồng nhan tri kỷ, nhưng sau khi nhìn thấy Vũ La, lập tức xìu xuống ba phần.
- Vũ... Vũ Đại nhân, ngài trở về lúc nào vậy?
Đao Đoạn Hồn không phải là trực hệ của Vũ La, quan hệ cùng Vũ La kém xa so với Kiều Hổ, Mã Hồng. Hiện tại y còn yên ổn ngồi trên vị trí này là nhờ vốn trước kia trung lập, vào thời khắc mấu chốt lựa chọn ủng hộ Giám Ngục Diệp Niệm Am, Vũ La nhớ chuyện này nên không động tới y.
Lúc này Vũ La cau mày, Đao Đoạn Hồn bị hắn làm cho sợ hãi không ít.
Vũ La tức giận hỏi:
- Đao Đoạn Hồn, đây là chuyện gì vậy?
Đao Đoạn Hồn không dám quan tâm tới chuyện thể hiện trước mặt Lâm Hồng Hạc nữa, vội vàng ân cần tiến tới bên cạnh Vũ La:
- Khụ khụ khụ, đây là nước cuốn trôi miếu Long Vương, cũng là người một nhà với nhau cả. Vũ Đại nhân, ngài trở về cũng không cho chúng ta biết...
Vũ La tiện tay gạt y sang bên, lạnh lùng hỏi:
- Rốt cục là có chuyện gì?
Đao Đoạn Hồn vỗ ót:
- À, Vũ đại nhân, ta xin giới thiệu, đây là Phó Giám Ngục do phía trên phái xuống Lâm Hồng Hạc Lâm đại nhân. Lúc nàng được bổ nhiệm không có ngài ở đây, cho nên hai vị không nhận ra nhau.
- Lâm đại nhân, đây chính là Giám Ngục Nhược Lô Ngục của chúng ta, đệ nhất nhân trong lớp tu sĩ thanh niên Trung Châu, Vũ La Vũ Đại nhân.
Dường như Lâm Hồng Hạc cũng không ngờ tới kết quả này, sửng sốt một chút, nhưng có vẻ không chịu nhận thua, hừ một tiếng:
- Ta chưa từng gặp Vũ Đại nhân, còn tưởng rằng là phạm nhân từ trong Nhược Lô Ngục trốn ra đây, xin Vũ Đại nhân thông cảm.
Vũ La cau mày, lạnh nhạt hỏi:
- Người nào hạ đạt bổ nhiệm? Phó Giám Ngục của ta là Kiều Hổ, vì sao đưa tới cho ta một Phó Giám Ngục khác?
Đao Đoạn Hồn không biết giải thích thế nào, Lâm Hồng Hạc đã ngạo nghễ nói:
- Bổ nhiệm của ta là do Trưởng lão hội an bài, hơn nữa Nhược Lô Ngục cũng không phải là của Vũ La ngươi, ngươi cũng là do Trưởng lão hội bổ nhiệm, vì sao lại thắc mắc quyết định bổ nhiệm của Trưởng lão hội?
Đao Đoạn Hồn nhìn Lâm Hồng Hạc trân trối. Tính Vũ La vốn thích mềm không thích cứng, nàng dám chống lại hắn như vậy, kẻ chịu thiệt thòi nhất định là nàng.
Vũ La nhìn Lâm Hồng Hạc một cái:
- Nàng có thể đi, bắt đầu từ bây giờ, nàng không phải là Phó Giám Ngục Nhược Lô Ngục nữa.
Lâm Hồng Hạc mắt hạnh trợn trừng:
- Bổ nhiệm của ta là do Trưởng lão Hội hạ đạt, ngươi không có quyền bãi miễn!
Vũ La cười nói:
- Ta nói nàng không phải là Phó Giám Ngục Nhược Lô Ngục tức là không phải, không cần biết người nào bổ nhiệm.
- Nếu người bổ nhiệm nàng không phục, vậy cũng không cần làm trưởng lão làm gì nữa. Vũ La nói xong, vung tay áo rời đi.
Đao Đoạn Hồn vội vàng đuổi theo muốn nói giúp Lâm Hồng Hạc vài câu, Vũ La lập tức khoát tay chặn lại:
- Đao Đoạn Hồn, tự lo cho mình trước rồi hãy nói.
Đao Đoạn Hồn há hốc mồm, không dám nói nữa.
Lâm Hồng Hạc tức tối giậm chân:
- Khinh người quá đáng!
Nàng uốn éo eo nhỏ một cái, cũng không để ý tới Đao Đoạn Hồn, xoay người trở về Anh Loan tiểu trúc của mình.
Sắc mặt Đao Đoạn Hồn như đưa đám:
- Ôi, làm như ta không có mặt ở đây vậy...
Vũ La cơ hồ không để bụng chuyện này, nói thật hiện tại hắn quả là không coi Trưởng lão Hội ra gì. Lệnh bổ nhiệm Lâm Hồng Hạc chính là Lâm Tuyệt Phong hạ đạt trước khi chết, có nghĩa là trong Trưởng lão Hội còn có người coi trọng Lâm Tuyệt Phong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...