Biện pháp của Công Dương Nam là dùng một loại pháp bảo, tạo thành một hiện tượng “linh khí chảy xuôi” giả lừa gạt trận pháp, tránh được trận pháp kiểm tra, mở ra một thông đạo trên màn sáng.
Nói thì đơn giản, thật ra thao tác hết sức khó khăn, chỉ cần hơi không cẩn thận sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, nói không chừng còn bị trận pháp cắn trả. Vì vậy Công Dương Nam vô cùng cẩn thận, mắt thấy sắp sửa thành công, nhưng không ngờ thiên địa linh khí trong Bôn Quỳ sơn thình lình run lên, trận pháp kia nhất thời cảnh giác. Lúc ấy Công Dương Nam sợ hãi tới nỗi mặt mũi trắng bệch, vội vàng rút lui ra khỏi không dám lỗ mãng.
Mặc dù không bị trận pháp cắn trả, nhưng pháp bảo mà Công Dương Nam dùng để lừa gạt trận pháp lại bị phá hủy. Pháp bảo này vô cùng khó được, y cũng chỉ có một món.
Công Dương Nam đi ra ngoài xem thử, thì ra là đại trận hộ sơn trong Ma Diễm cốc mở ra. Y thầm thóa mạ trong lòng, biết có người xông vào Bôn Quỷ sơn bị Quỷ Lệ Danh phát hiện.
Pháp bảo kia đã bị hủy, tự nhiên không thể dùng lại chiêu cũ nữa rồi.
Nhưng mắt thấy Bách Quỷ di bào Nam Hoang truyền lưu đã mấy ngàn năm sắp sửa tới tay, bảo y bỏ cuộc như vậy, bất kể thế nào y cũng cảm thấy không cam lòng. Trong lúc đang bực bội, chợt nhìn thấy bọn Vũ La bay ngang, nhất thời y nảy ra một kế.
Biện pháp của y nói toạc ra cũng không đáng giá một xu nào, tìm đến một đám người đồng loạt ra tay, ngăn cách trận pháp cùng thiên địa, cùng lúc đó mô phỏng hoàn cảnh một thiên địa, làm cho trận pháp cho là mình còn đang câu thông cùng thiên địa linh khí. Như vậy Công Dương Nam có thể nhân cơ hội hạ thủ, mở ra một thông đạo xuyên qua màn sáng.
Bất quá biện pháp này phí người phí sức, một mình Công Dương Nam không cách nào hoàn thành, mới phải tìm đến bọn Vũ La.
Đáng thương cho Công Dương Nam, còn không biết mình vô cùng cực khổ đào một bảo tàng, sắp sửa sẽ phải làm mướn không công. Y chỉ nghĩ rằng Bách Quỷ di bảo truyền thuyết đã mấy ngàn năm sắp sửa lọt vào túi mình, hưng phấn tới nỗi hai má đỏ bừng, hai mắt xanh lè.
Y hết sức chăm chú ngó chừng màn sáng kia, chờ đến thời cơ, lập tức hét lớn một tiếng:
- Bắt đầu!
Sáu người đồng loạt giơ hồ lô ngọc thạch lên, rót linh nguyên vào trong đó, mỗi người một cỗ linh khí giống như rót nước từ trong miệng hồ lô phun ra. Cho dù là Chu Hoành có thực lực kém nhất trong sáu người, cũng không cảm thấy mệt nhọc gì cả.
Linh khí bao trùm màn sáng, dần dần thẩm thấu vào trong. Công Dương Nam thấy đã tới lúc, bắt đầu động thủ. Ngón tay y linh xảo điểm ra từng đạo pháp quyết, thỉnh thoảng còn dùng một món pháp bảo giống như cương châm thử điểm lên màn sáng một cái.
Loay hoay như vậy trong nửa canh giờ, rốt cục tay y đẩy mạnh, cương châm lặng lẽ không tiếng động đâm vào màn sáng.
Công Dương Nam khẩn trương cực kỳ, tay nắm cương châm vững như bàn thạch, nhưng mồ hôi đã thấm ướt toàn bộ tay áo.
Màn sáng khẽ run lên một chút, rốt cục vẫn bình tĩnh lại. Công Dương Nam thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi di chuyển cương châm, màn sáng giống như bức tường băng gặp phải ngọn lửa tan ra, lộ ra một thông đạo cao bằng đầu người.
Công Dương Nam cười ha hả, nhấc chân đang muốn tiến vào, nhưng chợt cảm thấy mình bị người nắm cổ xách lên.
Y sững sờ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người lúc nào cũng vui vẻ cười tít mắt đang đứng sau lưng mình, mà cổ mình đang nắm trong tay hắn.
Trong sáu người, ngoại trừ Lư Niệm Vũ vốn hiền lành vẫn còn đứng lại duy trì sáu chiếc hồ lô ngọc thạch, những người còn lại đều đứng bên cạnh Công Dương Nam.
Vũ La cũng tỏ ra thành tâm thực ý ôm quyền:
- Đa tạ Công Dương thiếu gia.
Một bảo tàng lớn như vậy đưa tới cửa, Vũ La không thể lấy không, đương nhiên phải có một lời cảm tạ.
Công Dương Nam giận dữ:
- Các ngươi...
Bỗng nhiên y giật mình một cái: Vì sao người này có thể tới sau lưng mình lặng lẽ không tiếng động, một tay chộp lấy cổ mình khiến cho mình không có lực phản kháng?
Vốn y đang tức giận định lên tiếng thóa mạ, lúc này lập tức biến thành khúm núm van xin:
- Các ngươi... Rốt cục các ngươi là ai?
Y vẫn còn có chút không cam lòng, dù sao đây cũng là Bách Quỷ di bảo...
- Ta là người Công Dương thị, các ngươi cũng đừng tính toán giết người diệt khẩu, ta tới nơi này, trong nhà đều biết. Nếu ta mất tích, Công Dương thị nhất định sẽ điều tra ra là các ngươi làm.
Vu Thiên Thọ không muốn nhiều lời với y, định tiến vào trước, nhưng lão suy nghĩ một chút lại rụt chân về. Lão nhìn sang Vũ La còn đang nói chuyện cùng Công Dương Nam một cái, sau đó ra hiệu mời Chu Thanh Giang:
- Mời Chu đại nhân.
Chu Thanh Giang nhìn sang con rể một cái, cười nói:
- Không cần vội, chờ mọi người cùng đi.
Vu Thiên Thọ cũng chỉ có thể chờ đợi.
Lời của Công Dương Nam làm cho bọn Vũ La cười xòa.
- Công Dương thị? Thị tộc cổ xưa Nam Hoang, danh hiệu này quả thật hết sức dọa người...
Công Dương Nam còn ôm một tia hi vọng:
- Chắc chắn là các ngươi biết Công Dương thị chúng ta, mặc dù chúng ta không phải là có thù tất báo, nhưng nếu có người dám giết người của chúng ta, chúng ta chắc chắn sẽ đuổi tận giết tuyệt.
Hướng Cuồng Ngôn bỗng nhiên nổi lên ý đùa cợt trong lòng, nghe y nói những lời này, làm ra vẻ lạnh run cầm cập:
- Thật là sợ quá! Công Dương thị đó!
Vũ La đặt Công Dương Nam xuống, vỗ nhè nhẹ vào vai y:
- Công Dương Nam, sau này làm người nên khiêm tốn một chút, đừng không biết trời cao đất rộng như vậy. Hôm nay chúng ta đánh cướp ngươi, đối với ngươi mà nói chưa chắc là chuyện xấu. Nhưng nếu sau này ngươi vẫn là như vậy, một ngày nào đó sẽ mất đi tính mạng một cách hồ đồ oan uổng.
Công Dương Nam tức tối vô cùng:
- Ta vô cùng cực khổ đào được bảo bối, các ngươi cướp lấy còn nói là tốt với ta? Các ngươi khi dễ người khác thì còn được, muốn khi dễ Công Dương thị chúng ta...
Vũ La cũng lười không thèm nói nhiều, chỉ vào Hướng Cuồng Ngôn hỏi:
- Ngươi có biết lão là ai không?
Một lão già nghe nói tới Công Dương thị lập tức sợ đến phát run người, có thể có lai lịch gì? Ánh mắt Công Dương Nam nhìn về phía Hướng Cuồng Ngôn, rõ ràng có chút khinh bỉ.
Vũ La cười ha ha:
- Lão là Hướng Cuồng Ngôn.
Vũ La thậm chí không cần nói ra danh hiệu Nam Hoang đệ nhất phù sư, ở Nam Hoang người nào không biết?
Sắc mặt Công Dương Nam đại biến:
- Ngươi... Ngươi gạt ta...
Hướng Cuồng Ngôn bĩu môi một cái, giơ tay khẽ vẫy. Chín đạo linh phù nhất phẩm từ Bách Quý di bảo giả phá không bay trở về, trong nháy mắt đã bay đến trên đỉnh đầu. Từng đạo linh phù hóa thành linh quang chìm vào lòng đất, đến trước người Hướng Cuồng Ngôn hiện ra nguyên hình, quay xung quanh người Hướng Cuồng Ngôn một hồi.
Công Dương thị chính là thị tộc cổ xưa, thực lực ẩn tàng sâu không lường được. Công Dương Nam cũng từng thấy qua linh phù nhất phẩm, chín đạo linh phù trước mặt này chính là linh phù nhất phẩm hàng thật giá thật.
Cả Nam Hoang này cho dù là Nam Hoang Đế Quân Thôi Xán trước kia cũng không thể nháy mắt lấy ra chín đạo linh phù nhất phẩm, chỉ có Hướng Cuồng Ngôn!
Hướng Cuồng Ngôn lạnh lùng nói:
- Ngươi trở về nói cho Công Dương Thạc, Bách Quỷ di bảo này là lão tử đoạt, nếu lão có bản lĩnh, cứ tới đòi lão tử!
Công Dương Nam biết nhà mình hù dọa người khác một chút còn được, dám lên mặt với Nam Hoang đệ nhất phù sư đỏ chính là ông Thọ uống thuốc độc, ngại mình sống quá lâu. Đầu y lập tức lắc lia lịa:
- Không... Không cần...
Vũ La lại chỉ vào mấy người khác:
- Ngươi biết vị này là người nào chăng? Công Dương Nam lắc đầu:
- Không biết...
- Trung Châu đệ nhất đan sư Lư Niệm Vũ.
- Trung Châu đệ nhất khí sư Vu Thiên Thọ.
- Chung Nam sơn Đại Trưởng lão Chu Thanh Giang!
Công Dương Nam bị làm cho sợ đến run run, hai chân giống như mềm nhũn ra muốn quỵ xuống. Thật ra y rất muốn đứng vững, đáng tiếc không hiểu vì sao đôi chân này lại không nghe sai sử.
Hướng Cuồng Ngôn ở chung một chỗ với tu sĩ Trung Châu không có chuyện gì, Công Dương Nam y rơi vào trong tay tu sĩ phe Chính đạo, chính là một chữ chết. Khoan nói tới địa vị lai lịch của những người này lớn kinh hồn, cho dù là Quỷ Lệ Danh cũng không dám hù dọa người ta, đừng nói là Công Dương thị của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...