Chu Hoành cũng biết chuyện này nghiêm trọng, mặc dù lo lắng cho phụ thân, nhưng cũng hiểu lúc này quan trọng hơn là bảo vệ bản thân. Nếu tất cả những người ở đây ngã xuống nơi này, càng không có ai cứu được phụ thân y.
Mọi người lập tức đi theo đường cũ trở về, đi được mười mấy bước, mọi người đã cảm thấy có vẻ không bình thường.
Những ngọn núi xung quanh dường như được đúc ra từ một khuôn, đã không thể nào phân biệt được. Vũ La thả Phù Cổ ra, muốn men theo hắc mạch kia lui ra ngoài, không ngờ rằng Phù Cổ chìm xuống đất nhưng lại không tìm được hắc mạch.
Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, lại thả ra Độc Long Bích Ngọc Đằng hấp thu độc tố của lớp hạt băng trên mặt đất, muốn tìm lại hắc mạch.
Hắn bất chấp tất cả, hao phí một canh giờ đã hấp thu sạch sẽ tất cả độc tố của hạt băng màu đen trong phạm vi một trượng, nhưng bên dưới lớp hạt băng đã trở thành nửa trong suốt vẫn không thấy gì cả.
- Mắc bẫy rồi!
Hướng Cuồng Ngôn cất tiếng thở dài:
- Ảo cảnh thật là lợi hại, ngay cả chúng ta cũng không phát hiện, trong lúc không hay không biết sa vào.
Vu Thiên Thọ cẩn thận nhìn nhìn chung quanh, lắc đầu nói:
- Nơi này hoàn toàn là ảo cảnh thiên nhiên, có thật có giả, không phải là lợi dụng trận pháp cùng linh văn bố trí ra, bằng không chúng ta nhất định có thể có điều phát hiện.
- Vậy rốt cục đâu là thật, đâu là giả?
Vũ La nói:
- Thiên Thọ, lấy khối Linh Kim mà lão lấy được ra xem thử.
Vu Thiên Thọ đáp ứng, đưa tay vào mò trong không gian trữ vật của mình, thình lình sắc mặt lão đại biến:
- Không thấy... Thì ra cũng là giả.
Chu Hoành có vẻ phát điên:
- Vậy rốt cục đâu là thật, núi này hẳn là thật chứ?
Mọi người không đáp lời, Chu Hoành há hốc mồm:
- Chẳng lẽ núi non cũng là giả?
Vũ La vỗ vỗ vai y:
- Ngươi đừng nôn nóng, có thể là thật cũng có thể là giả...
Nói xong những lời này, hắn cũng cảm thấy như mình chưa nói, nở một nụ cười khổ, âm thầm thở dài.
Tình cảm của Chu Hoành đối với Chu Thanh Giang, ói thật ra Vũ La khó mà hiểu được. Thời kỳ hắn còn làm con cách đây đã quá lâu, thậm chí đã quên bẵng tình cảm giữa con cái và phụ mẫu.
Tu sĩ chính là như vậy, nếu không phải xuất thân thế gia tu chân, rất nhiều tình cảm con người có thể theo năm dài tháng rộng dần dần phải nhạt. Tuy rằng được rất nhiều, nhưng cũng mất đi không ít.
- Tối thiểu cũng có một thứ là thật.
Vũ La chỉ xuống đất:
- Độc tố.
Độc tố mà Độc Long Bích Ngọc Đằng hấp thu, chắc chắn không thể nào giả được.
Nhưng minh xác được điểm này có ích gì?
Mọi người cau mày, Vũ La chợt nhớ tới tới một việc:
- Thiên Thọ, lần trước lão tiến vào có gặp qua ảo cảnh như vậy hay không?
Vu Thiên Thọ lắc đầu, Vũ La vừa nhắc nhở, lão cũng cảm thấy có chút kỳ quái:
- Lần trước ta tiến vào cũng gặp phải một chút nguy hiểm, bất quá cũng không có ảo cảnh như vậy. Hơn nữa những Linh Kim ta đào được lần trước đều là thật.
Mọi người lập tức cảm thấy có hi vọng, Lư Niệm Vũ vội nói:
- Lão mau nhớ lại mà xem, lần trước có gì khác với lần này...
- Lần trước ta đi một mình.
Vu Thiên Thọ nhớ lại:
- Những chuyện khác để ta nhớ...
Chỉ chốc lát sau, Vu Thiên Thọ chợt vỗ tay đánh bốp:
- Ta không có vào núi.
- Ta chỉ men theo những ngọn núi bên ngoài, tìm Linh Kim lộ ra trên bề mặt mà lấy.
- Khi đó ta còn chưa phải là Trung Châu đệ nhất khí sư, kiêng kỵ Đoạn Lạc Cát Liệt Đái hung hiểm, không dám vào sâu.
- Chẳng lẽ là ngoài núi không có ảo cảnh?
- Hắc mạch kia là chúng ta phát hiện ngoài núi, nếu như ngoài núi không có ảo cảnh, có nghĩa là hắc mạch hiện tại chúng ta không tìm được đã bị ảo cảnh che giấu rồi sao?
Mọi người lập tức hưng phấn, Vũ La không nói nửa lời lập tức động thủ, Độc Long Bích Ngọc Đằng nhanh chóng hấp thu độc tố.
Đây chắc chắn là biện pháp ngu ngốc, nhưng là lựa chọn tốt nhất hiện tại của mọi người.
Vũ La cực khổ mất bốn canh giờ, biến hạt băng trong phạm vi ba mươi trượng thành thể nửa trong suốt mới tìm được một nhánh hắc mạch thật nhỏ. Mọi người lần theo hắc mạch này tìm được nhánh chủ mạch trước đây, lúc này nhìn lại vị trí của nó lệch đi so với lúc đầu bọn họ tiến vào mười dặm.
Mọi người tìm được chủ mạch cất tiếng hoan hô, cho là lần này lần theo chủ mạch hẳn là có thể quay trở lại thuận lợi. Sau đó đã có kinh nghiệm vừa rồi, chắc chắn không thể nào bị ảo cảnh làm cho mê hoặc được nữa.
Mọi người cũng là nhân vật vang danh, bốn người tụ lại với nhau lại bị mê hoặc trong ảo cảnh, mặc dù đây là Đoạn Lạc Cát Liệt Đái đại danh đỉnh đỉnh, nhưng ai nấy cũng cảm thấy hơi mất mặt.
Vũ La để Phù Cổ lần theo chủ mạch bên dưới dẫn mọi người đi ra ngoài, không ngờ mới vừa đi được mười mấy bước, cả vùng đất bỗng nhiên run lên.
Mọi người không hẹn mà cùng nghĩ tới sóng nhiệt lúc trước, vội vàng phóng xuất pháp bảo phòng ngự của mình.
Sau chấn động vừa rồi, không ngừng lại giống như lúc trước, mà là tiếp tục phát ra chấn động không ngừng. Dưới mặt đất phát ra một trận ù ù vô cùng đáng sợ, giống như có cự thú đang gào thét tuyên chiến với bọn họ dưới mặt đất sâu mấy trăm trượng.
- Có gì đó không đúng, mọi người cẩn thận!
Tiếng kêu của Vũ La còn chưa dứt, mặt đất đã nổi lên một đường giống như xương sống, kế đó là một tiếng phịch thật lớn, “xương sống” kia lập tức nổ tung.
Vũ La nhờ có Phù Cổ dưới mặt đất, lập tức hiểu ra, vội vàng hét lớn:
- Là hắc mạch kia, mau tránh ra!
Hắc mạch phá tan mặt đất xông lên, mọi người thất kinh, hắc mạch chỉ to bằng cánh tay lại có lực lượng hùng mạnh như vậy. Theo thanh thế nó chui từ dưới đất lên, mọi người còn tưởng rằng là một con giao long ngủ đông vừa tỉnh giấc.
Hạt băng màu đen bắn ra tung tóe khắp nơi, giống như những hạt châu bằng thép. Chu Hoành không để ý bị trúng một hạt vào người, lập tức xuyên thủng y phục, để lại trên người y một vết thương thật sâu.
May là lúc trước Lư Niệm Vũ cho y uống linh đan giải độc, một hạt băng vốn không có nhiều độc tố, Chu Hoành còn có thể chịu đựng được.
Vũ La kéo y ra sau lưng mình:
- Cẩn thận một chút!
Vẻ mặt Chu Hoành tỏ ra hoảng sợ, cũng kêu lên một tiếng:
- Coi chừng...
Một bóng đen rất lớn từ dưới mặt đất dâng lên, không chút kiêng kỵ múa may kiêu ngạo giữa không trung, sau đó thình lình cúi đầu đánh tới sau lưng Vũ La.
Vũ La đang dặn dò Chu Hoành, bóng đen kia nháy mắt đã tới sau lưng hắn. Chu Hoành thấy rõ vật này cũng không phải là hắc mạch, nó to hơn cả cổ thụ trăm năm, lúc này đang há cái miệng khổng lồ đầy răng nhọn cắn tới.
Nếu Vũ La bị cái miệng khổng lồ nọ cắn phải, e rằng ngay tức khắc sẽ trở thành thịt vụn.
Vũ La nở một nụ cười trấn an Chu Hoành:
- Không cần lo, cho dù là Đoạn Lạc Cát Liệt Đái, ta cũng nhất định sẽ cứu nhạc phụ Đại nhân ra.
Vũ La có lòng tin vững chắc, ngay cả thế giới dưới lòng đất hắn cũng có thể trở về, Đoạn Lạc Cát Liệt Đái đã là gì?
Chu Hoành vừa nhắc nhở, Vũ La đã điểm ra một chỉ, Độc Long Bích Ngọc Đằng phóng vút lên cao. Vô số dây leo màu xanh biếc nhìn qua mỏng manh nhưng dẻo dai vô cùng cuốn lấy cự thú không biết tên kia, giống như vô số sợi tơ màu lục thoáng chốc dệt thành một chiếc túi gấm, chụp lấy đầu quái vật kia.
Cự thú kia cũng hết sức cường hãn, vô số răng nhọn nghiến kèn kẹt, phát ra thanh âm chói tai khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái. Theo đó nó lắc mạnh một cái, chiếc đầu vốn đã cực kỳ to lớn thình lình bành trướng gấp ba, Bích Ngọc Đằng bị giãn ra.
Nó lại gầm lên giận dữ, muốn tiếp tục bứt đứt Độc Long Mạch Bích Ngọc Đẳng.
Nhưng Độc Long Mạch Bích Ngọc Đằng cực kỳ dẻo dai bền bỉ, thần lực Vũ La phát ra liên miên bất tuyệt, khiến cho trong lúc nhất thời cự thú kia cũng không làm gì được.
Chiêu này không còn linh nghiệm, thân thể cự thú chợt uốn éo một cái, lập tức cát bay đá chạy, trên mặt đất một mảnh hỗn độn. Những hạt băng màu đen bay lên không, trộn lẫn trong sương mù màu đen khiến cho người ta không nhìn rõ được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...