Người nọ cười nhẹ:
- Lâm Tuyệt Phong, nơi này chỉ có ba người chúng ta, lão nói những lời đường hoàng này có ý nghĩa gì? Lão âm thầm tính kế chúng ta, chúng ta đã biết rõ ràng, chúng ta ứng phó thế nào, có lẽ lão cũng đã đoán ra được.
Lâm Tuyệt Phong không nói thêm gì nữa, nhìn người kia hỏi:
- Còn chưa thỉnh giáo tôn giá cao tính đại danh.
- Vũ... La!
Lâm Tuyệt Phong cười:
- Quả nhiên là ngươi!
- Lần này ngươi tới đây ngăn cản ta, rốt cục là muốn làm gì?
Vũ La nốc cạn bát rượu:
- Như ta đã nói, lão muốn làm gì, chúng ta biết rất rõ ràng. Ta tới đây, tự nhiên là để phá kế hoạch của lão.
Lâm Tuyệt Phong bất động thanh sắc:
- Ta có kế hoạch gì?
Vũ La nở một nụ cười khẩy:
- Lão gióng trống khua chiêng đi Đoạn Lạc Cát Liệt Đái như vậy, chẳng lẽ chỉ là vì tạo thế?
Cơ mặt Lâm Tuyệt Phong thoáng động.
- Lão bất quá là lợi dụng thanh thế của mình hấp dẫn sự chú ý của người khác, sau đó âm thầm phái chiến lực, tập kích bất ngờ Chung Nam sơn mà thôi.
Ánh mắt Lâm Tuyệt Phong chợt trở nên sắc bén:
- Vì sao ngươi biết được kế hoạch này?
Vũ La bật cười ha hả:
- Cũng phải nói mặc dù chiêu này của lão đơn giản, nhưng lại vô cùng hữu dụng. Thanh thế của lão như vậy đúng là đã che giấu rất tốt kế hoạch của lão. Hơn nữa nhìn qua Chu Thanh Giang không phải là đối thủ của lão, bên trong sơn trang Chu gia lòng người hoang mang, không ai còn lòng dạ nào đề phòng.
Sắc mặt Lâm Tuyệt Phong cực kỳ khó coi:
- Nói, là ai tiết lộ kế hoạch của bản tọa?
- Là ta!
Một giọng nói thình lình vang lên sau lưng Lâm Tuyệt Phong. Lâm Tuyệt Phong thất kinh, khó có thể tin quay đầu lại, nhìn Hứa Sơn Dương trước nay vẫn ngoan ngoãn theo sau lưng mình.
Hứa Sơn Dương vẻ mặt thản nhiên, cũng không có chút gì là áy náy:
- Không sai, là ta.
Vũ La khẽ mỉm cười, là nụ cười vui vì trả được thù:
- Lâm Tuyệt Phong, năm xưa lão làm cho người mà ta tín nhiệm nhất phản bội ta, hôm nay ta cũng vậy, làm cho người mà lão tín nhiệm nhất phản bội lão. Trong chuyện này, chúng ta miễn cưỡng coi như là hòa nhau.
Lâm Tuyệt Phong căn bản không để ý tới Vũ La, chẳng qua là đau lòng nhìn Hứa Sơn Dương, hỏi gần từng tiếng một:
- Tại... Sao...?
Lần đầu tiên Vũ La gặp Hứa Sơn Dương đã cảm thấy có điểm khác thường. Lúc ở Đông Thổ, quả nhiên Hứa Sơn Dương chủ động âm thầm tìm tới Vũ La, hai người mật đàm một phen, Vũ La lập tức sắp đặt kế hoạch này.
Thanh kiếm dùng hãm hại Thái Âm sơn, chính là thông qua Hứa Sơn Dương đưa vào Thái Âm sơn. Thái Âm sơn lúc ấy canh phòng nghiêm ngặt, nhưng ngàn vạn lần không ngờ rằng trong đội ngũ Cửu Nghi sơn tới chúc mừng, có mang theo thanh kiếm chết người này. Đây toàn là do Hứa Sơn Dương ra tay.
Ngoài mặt Hứa Sơn Dương tỏ ra không hữu hảo với Vũ La, đã lừa được tất cả mọi người nơi Đông Thổ.
Đối mặt Lâm Tuyệt Phong chất vấn, Hứa Sơn Dương bỗng nhiên cười trào lộng:
- Tại sao ư?
- Năm đó ta vào núi, cầu xin Tiên đạo, chứ không phải là gian đạo.
- Những năm qua ở Cửu Nghi sơn, sư huynh đệ vì tranh thủ tình cảm mà âm thầm tranh đấu, các trưởng bối già mà không kính, ức hiếp vãn bối. Còn có Tiên đạo cái rắm gì? Các ngươi ngụy trang Tiên đạo, so với đám người làm ác ngoài đường ngoài chợ có gì là cao minh?
- Ta ở Cửu Nghi sơn, tu hành cố gắng, giúp mọi người làm điều tốt, kết quả cuối cùng thì sao? Tống Hồng Liệt trở thành đệ nhất nhân lớp thanh niên. Tên kia âm hiếm xảo trá, cuồng vọng tự phụ, có tài đức gì trở thành kẻ lãnh đạo mọi người?
- Nếu không phải xảy ra chuyện, hiện tại tên tiểu nhân hèn hạ đó vẫn còn đè đầu cưỡi cổ chúng ta.
- Cửu Nghi sơn như vậy, dù là xưng bá thiên hạ, có gì đáng để lưu luyến? Không bằng hủy diệt, làm lại từ đầu!
Lâm Tuyệt Phong giận dữ:
- Tên nghịch đồ này, không ngờ dám làm chuyện khi sư diệt tổ!
Hứa Sơn Dương không hề tỏ ra yếu thế:
- Đức hạnh của lão, không đáng làm sư!
- Ngươi...
Đường đường Trung Châu đệ nhất cường giả, không ngờ bị đồ đệ của mình nói cho á khẩu không trả lời được. Lâm Tuyệt Phong tức tối cả người phát run:
- Giỏi, giỏi lắm! Cho dù ngươi tiết lộ kế hoạch của bản tọa thì đã sao? Ngươi còn nhớ bản tọa đã dạy ngươi thế nào không, hoa mưu xảo kế tới mức nào, trước mặt thực lực tuyệt đối cũng không chịu nổi một đòn. Sau khi bản tọa giết chết hai người các ngươi, sẽ đi giết Chu Thanh Giang, thiên hạ vẫn là của bản tọa.
Hứa Sơn Dương cao giọng cười một tiếng:
- Lão nghĩ lại cho kỹ đi, Vũ La có thể giết thầy trò Lý Vân Đông, còn sợ lão sao?
Vũ La gật đầu:
- Chuyện ngươi nên làm cũng đã làm xong, trở về đi thôi.
Hứa Sơn Dương nhìn Lâm Tuyệt Phong một cái, xoay người rít dài một tiếng, phá không mà đi.
Lâm Tuyệt Phong giận dữ quát to một tiếng:
- Đứng lại!
Lão đang định đuổi theo, bỗng nhiên dừng bước, chốc lát sau chậm rãi xoay người nhìn Vũ La, vẻ mặt nghi hoặc:
- Ngươi...
Vũ La cũng không nói gì, tay phải bưng bát rượu, dáng đầy hào khí, tay trái điểm ra liên tục sáu chỉ. Sáu đạo linh văn Thần Thú phong ấn phạm vi Lục hợp Đông Tây Nam Bắc trên dưới xung quanh hai người.
Vũ La cũng uống xong sáu hớp rượu, thân hình thoáng động đã tới bên cạnh vò rượu khổng lồ, tiện tay múc một bát rượu nữa.
Mùi rượu nồng đậm, Vũ La chậm rãi nói:
- Áp chế càng lâu, một khi bộc phát ra cũng càng nồng đậm, giống như rượu mạnh này vậy, ủ dưới hầm sáu mươi năm, chỉ sợ sẽ có mùi hương giết người.
Hắn lại tỏ ra tiếc nuối, thở dài một tiếng:
- Đáng tiếc, con người ta khó mà nhẫn nại, có cừu báo cừu, có ân báo ân. Đợi đã nhiều năm, đã có vẻ không nhịn được. Ta mới vừa nói câu nói kia, lão còn nhớ không?
Lâm Tuyệt Phong có hơi hiểu ra: “Năm xưa lão làm cho người mà ta tín nhiệm nhất phản bội ta, hôm nay ta cũng vậy, làm cho người mà lão tín nhiệm nhất phản bội lão. Trong chuyện này, chúng ta miễn cưỡng coi như là hòa nhau.”
Vũ La khẽ bóp nát chén rượu, rắc một tiếng giòn tan, sau đó cười nói: “Chính là câu này. Bất quá khi năm xưa phản bội ta chính là người mà ta khắc cốt ghi tâm, Hứa Sơn Dương đối với lão mà nói, phân lượng nhẹ hơn nhiều lắm, ta vẫn còn thiệt thòi.
Hắn chợt đổi giọng:
- Chỉ bất quá lão cả đời cô đơn, vô tình vô ái, muốn tìm một người khiến cho lão khắc cốt ghi tâm là không thể nào. Một nửa cừu hận không cách nào báo đáp hoàn toàn, nói ra không phải là nỗi bi ai của ta, là bi ai của lão.
- Lão không thương người, cũng không có ai thương yêu lão!
Trên mặt Lâm Tuyệt Phong giống như vừa bị người đánh một quyền, một lúc lâu sau mới dần dần khôi phục bình thường:
- Thật sự là ngươi sao?
Vũ La lại nốc một ngụm, uống cạn sạch rượu trong bát, sau đó lau miệng một cái, ném bát vào trong vò rượu. Hai tay hắn vỗ mạnh, một đạo Thiên Mệnh Thần Phù chậm rãi dâng lên sau lưng.
Lâm Tuyệt Phong nhìn thoáng qua, ngửa mặt lên trời một tiếng thở dài:
- Quả nhiên là ngươi! Lão phu cũng biết, sẽ không dễ dàng chết đi như vậy, chuyện đêm hôm đó quá mức thuận lợi...
Vũ La thu Hạn Bạt Huyết Phần, lại múc rượu trong vò ra, nốc từng bát rượu mạnh có thể thiêu cháy cả ruột gan. Những cảnh tượng đêm hôm ấy không ngừng tái hiện trong đầu Vũ La, giống như từng tia sét lóe lên giữa màn đêm tăm tối.
Rượu mạnh vào bụng phát tác nóng bừng bừng, xua đi nỗi đau khắc cốt ghi tâm, thình lình Vũ La ném bát đi, lau miệng một cái, dưới kích thích của hơi men lộ ra vẻ hết sức hưng phấn, một cỗ hào khí ngất trời bừng lên, giơ tay lên chỉ mặt Lâm Tuyệt Phong:
- Ta và lão là địch, giết nhau không có gì đáng trách. Nhưng nếu lão bằng vào bản lĩnh thật sự, đường đường chính chính giết bản Đế Quân, bản Đế Quân tuyệt đối không trách gì lão. Nhưng lão giở thủ đoạn hạ lưu bỉ ối, bất chấp tất cả, thật sự không phải là hành vi mà một cường giả nên làm.
- Ta tới tìm lão báo thù, lão có phục chăng?
Lâm Tuyệt Phong gật đầu:
- Lão phu không có lời nào để nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...