Lâm Tuyệt Phong chết đi rồi, đại thế của phe Cửu Nghi sơn coi như đã mất.
Vũ La lại hỏi:
- Có lẽ hai vị tranh luận xem người nào đi trước đã lâu...
Hoắc Liên Đông gật đầu:
- Chu sư huynh có gia thất, ta hẳn nên đi trước.
Chu Thanh Giang chen lời nói:
- Đệ ẩn nhẫn cả đời, chuyện này sao tiện để cho đệ ra mặt nữa? Huống chi thanh danh của ta như vậy, chết cũng chẳng có gì. Đệ chết đi, người tiền sơn sẽ không phục ta, nhưng ta chết đi, nếu đệ giết chết Lâm Tuyệt Phong, người hậu sơn hẳn sẽ nghe lời đệ.
Hoắc Liên Đông lắc đầu nói:
- Hai người chúng ta đã tranh chấp nhiều lần, vẫn không ai thuyết phục được ai, cuối cũng chỉ có thể rút thăm quyết định.
Vũ La gật đầu:
- Có lẽ người thua là Hoắc chưởng môn...
- Ta thua.
Hoắc Liên Đông gật đầu:
- Chu sư huynh đi trước.
Vũ La gần như chắc chắn Chu Thanh Giang sẽ nói với mình chuyện gì. Quả nhiên nhạc phụ Đại nhân quay sang nói với hắn:
- Vốn ta không yên tâm cả nhà già trẻ, nhưng bây giờ đã có con, ta không còn lo lắng gì nữa. Nếu ta chết đi, Chu gia phải trông vào con.
Dĩ nhiên Vũ La sẽ không để cho cừu nhân của mình chết trong tay người khác, bất quá hắn vẫn gật gật đầu, tỏ vẻ bằng lòng:
- Được.
Hoắc Liên Đông lấy rượu trong ngực ra bày trên bàn, động tác y hết sức nhẹ nhàng, dường như sợ làm kinh động đến Chu Thanh Giang còn đang ngây người ra đó.
Hoắc Liên Đông bày xong rượu, quay sang xua tay với Vũ La:
- Ngươi đi về trước đi, để sư huynh đệ chúng ta tâm sự một phen.
Sau đó Hoắc Liên Đông quay sang nhìn bóng lưng Chu Thanh Giang, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, bùi ngùi nói:
- Năm xưa lúc vừa lên núi, tình cảm giữa sư huynh đệ chúng ta là tốt nhất, mỗi khi những sư huynh đệ khác ức hiếp ta, cũng là Chu sư huynh đánh nhau giúp ta. Khi đó tiểu đồng vừa mới nhập môn không được coi trọng, mỗi tháng chỉ được một miếng ngọc túy. Vì giúp ta xung phá cửa ải Trúc Cơ, trong nửa năm Chu sư huynh để dành được sáu miếng ngọc túy, đưa hết cho ta. Cũng vì chuyện này, trong thời gian nửa năm ấy tiến cảnh của huynh ấy trở nên chậm chạp, vốn huynh ấy là đệ tử ưu tú, kết quả nửa năm sau trở thành một trong những kẻ cuối cùng.
Khóe mắt Hoắc Liên Đông hơi ươn ướt:
- Đã nhiều năm như vậy, vì Chung Nam sơn, mỗi năm huynh đệ chúng ta không dám gặp mặt một lần, lần này...
Giọng y có vẻ nghẹn ngào, không nói nên lời. Vũ La đứng dậy cung kính xá một xá, không nói nửa lời xoay người rời đi.
Trong khoảnh khắc xoay người rời đi, trong lòng Vũ La thầm nói lời xin lỗi với Chu Thanh Giang. Bất kể là vì đại thù của mình hay vì Chu Cẩn, Vũ La cũng không thể để cho Chu Thanh Giang khẳng khái ra đi.
Chu Thanh Giang đã ôm lòng quyết tử, với tình cảm giữa lão và Hoắc Liên Đông, bao nhiêu năm như vậy bị hiếu lầm là chiếm quyền Hoắc Liên Đông, mặc dù cả hai đều hiểu rõ chuyện này, nhưng cảm giác này chắc chắn cũng không dễ chịu gì.
Oán niệm này tích tụ trong mấy trăm năm qua, dường như đã tới lúc phát tác, e rằng hiện tại đã tới lúc Chu Thanh Giang quyết lấy cái chết để tỏ rõ chí mình.
Vũ La không nhịn được lắc đầu: Nếu người ta đã chui vào ngõ cụt, thật sự không có biện pháp.
Vũ La đã tính sẵn trong đầu làm thế nào đối phó Lâm Tuyệt Phong. Bất quá hiện tại hẳn nên chặt đứt vây cánh của lão trước.
Vũ La ra khỏi lương đình, sau đó ra khỏi Chung Nam sơn, đến một trấn nhỏ dưới chân núi. Trong trấn có một tòa đạo quán, chính là một căn cứ ở thế tục của Chung Nam sơn nhất mạch.
Vũ La không tiến vào đạo quán, mà dạo một vòng trong trấn, dễ dàng tìm ra Hiên Đồ khách sạn. Trong khách sạn có một chiếc đèn vẫn còn thắp sáng, Vũ La cũng dễ dàng tìm được người đang chờ mình.
Hắn đẩy cửa sổ chui vào, ánh sáng đèn dầu hất bóng hai người lên vách giấy.
Sau khoảng thời gian ăn xong bữa cơm, Vũ La đi ra, thần sắc như thường, thân hình lắc lư giống như một chiếc lá rơi, bay vào trong đêm tối.
Tin bọn Trịnh Tinh Hồn chết truyền ra rất nhanh, lập tức Trung Châu chấn động.
Trưởng lão ba đại Thiên Môn, chưởng môn và Thái Thượng chưởng môn Thái Âm sơn, đây là những nhân vật vô cùng quan trọng. Đám tu sĩ nho nhỏ cấp thấp có vẻ hả hê, lấy chuyện này làm đề tài trong lúc trà dư tửu hậu, bàn tán xôn xao, hồn nhiên không để ý chuyện này có ảnh hưởng gì đối với mình.
Người có chút kiến thức mơ hồ phật giác có cái gì không đúng, Lý Vân Đông là nhân vật bậc nào, vì sao lại chết đi như vậy? Nếu nói vì nguy hiểm, trong đ có rất nhiều người cảnh giới còn thấp hơn Lý Vân Đông, hẳn là những người này chết đi mới phải.
Về phần cao tầng của Cửu Đại Thiên Môn, tất cả mọi người lập tức hiểu ra, sắp có biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Hình ảnh Cửu Đại Thiên Môn hòa hợp sẽ biến mất rất nhanh, rốt cục Chu Thanh Giang đã không nhịn được nữa.
Chung Nam, Côn Luân, Long Hổ, Trường Bạch, La Phù, năm đại Thiên Môn liên thủ, thêm vào Bắc Thú quân mà Chu Thanh Giang mới vừa thu phục, tương đương sáu thế lực lớn, đối kháng bốn đại Thiên Môn còn lại, nhìn qua có vẻ chiếm ưu thế áp đảo.
Nhưng phe Lâm Tuyệt Phong cũng không hề tỏ ra hoảng hốt.
Chỉ cần Lâm Tuyệt Phong còn đó, hết thảy vẫn còn đó.
Trăm năm qua ngoại trừ Lâm Tuyệt Phong, còn có ai dám xâm nhập Nam Hoang? Quả thật trọng khi Lâm Tuyệt Phong quyết đấu cùng Nam Hoang Đệ Quân Thôi Xán đã mất một con mắt, nhưng kết quả cuối cùng thế nào? Lâm Tuyệt Phong giết Thôi Xán!
Sau trận chiến ấy, Lâm Tuyệt Phong có vẻ mơ hồ trở thành đệ nhất cường giả Trung Châu.
Trong trận doanh của Chu Thanh Giang, có ai có thể tạo thành uy hiếp với Lâm Tuyệt Phong?
Tất cả mọi người đều hiểu, Chu Thanh Giang cùng Lâm Tuyệt Phong ắt sẽ đánh nhau một trận. Nếu như Chu Thanh Giang chiến bại bỏ mình, tất cả vấn đề cũng không còn là vấn đề nữa.
Chu Thanh Giang cũng hiểu rất rõ ràng điểm này.
Lá bài tẩy của lão chính là Hoắc Liên Đông, tu vi Hoắc Liên Đông không dưới lão. Chu Thanh Giang liều mạng bỏ mình, cũng phải đánh cho Lâm Tuyệt Phong trọng thương, đến lúc đó Hoắc Liên Đông xuất thủ, đánh chết Lâm Tuyệt Phong. Như vậy danh tiếng chưởng môn Chung Nam sơn lên cao, hơn nữa y đường đường chính chính là chưởng môn Chung Nam sơn, thích hợp làm lãnh tụ liên minh hơn cả Chu Thanh Giang. Có sự an bài của Chu Thanh Giang, chuyện chuyển giao quyền lực hẳn là không thành vấn đề.
Trong chuyện này chắc chắn sẽ có nguy hiểm. Nhưng Chu Thanh Giang đã tính tới một người có thể triệt tiêu tất cả biến số: Vũ La.
Người chưa từng gặp qua Lâm Tuyệt Phong, chắc chắn cho rằng lão là loại cường giả giống như một thanh đao bén vừa ra khỏi vỏ. Nhưng thật ra, Hứa Sơn Dương gần đây vẫn đi theo bên cạnh Lâm Tuyệt Phong hiểu rõ rằng, bình thường Lâm Tuyệt Phong trầm mặc ít nói, giống như là vị tiên sinh bảo thủ tính tình khó chịu trong Tam gia thôn, bị trẻ con ghét bỏ.
Lâm Tuyệt Phong rất thích mang theo người bên cạnh, có chuyện bưng trà rót nước, lão đã sớm lười không muốn tự mình động thủ. Ở bên cạnh lão, quan trọng nhất là phải biết hiểu ý qua ánh mắt lão.
Tuy rằng chỉ là người hầu hạ, nhưng cả Cửu Nghi sơn, thậm chí cả Trung Châu, vô số người tranh đoạt vỡ đầu cũng không được vị trí này.
Vốn trước kia Tống Hồng Liệt đi theo Lâm Tuyệt Phong, nhưng vì chuyện Đông Thổ mà đắc tội Vũ La, lại là phe mình đuối lý. Trước mặt ích lợi rất lớn của Đông Thổ, Tống Hồng Liệt bị trục xuất khỏi sơn môn, đổi lại là Hứa Sơn Dương.
So ra Hứa Sơn Dương khiêm tốn hơn Tống Hồng Liệt, gần một năm qua, nếu Lâm Tuyệt Phong không mở miệng, y cũng tuyệt không chủ động nói chuyện. Điểm này khiến cho Lâm Tuyệt Phong rất hài lòng, đã có ý truyền y bát. Trong hai tháng gần đây, có hành động gì bí mật, cũng sẽ mang theo Hứa Sơn Dương.
Hôm nay, Lâm Tuyệt Phong chỉ nói một câu “Đi theo ta”, Hứa Sơn Dương không nói hai lời đã cùng theo sau rời khỏi Cửu Nghi sơn.
Đi ra ngàn dặm, tới một thành nhỏ không biết tên, Lâm Tuyệt Phong ngừng lại, Hứa Sơn Dương đi theo sau lão, tiến vào một quán trà đơn giản ngồi xuống.
Con đường bên cạnh quán trà là nơi khách thương lui tới buôn bán. Một chén trà nhỏ ba văn tiền, giá thật rẻ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...