Tiên Tuyệt

Trong một mảnh hắc ám chậm rãi nổi lên một điểm quang mang.

Quang mang kia cũng không chói mắt, vô cùng nhu hòa, thế nhưng phạm vi lại rất lớn, bao phủ một chiếc lâu thuyền cực lớn. Lâu thuyền cực kỳ tinh mỹ, vào khoảng thời gian này trong thông đạo không gian, băng tuyết, tuyết đọng ở trên đỉnh Bắc Cương đã sớm bong ra toàn bộ, lộ ra hoa văn và bảo thạch khảm nạm trên thân thuyền tinh mỹ.

Thiền cô nương đối với chuyện vừa rồi lòng còn sợ hãi. Nàng nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ, tối như mực không nhìn thấy gì, đối với thông đạo không gian gần như tất cả mọi người đều có một cảm giác sợ hãi trời sinh.

- Lục thúc, chúng ta mau mau đi ra ngoài đi. Ngài phụng mệnh đóng quân Ngũ Phương giới, mặc dù nói sự cấp tòng quyền, thế nhưng tự ý rời khỏi Ngũ Phương giới tiến vào thông đạo không gian luôn là một lỗi lầm.

Tằng Tất Phàm cười khổ một chút, trong đôi mắt thỉnh thoảng lóe ra một tia tinh quang, không ngừng tìm kiếm bên ngoài cửa sổ.

Lý Bình Lang trong lòng dâng lên một tia dự cảm bất an:

- Tằng Đại nhân, lẽ nào đã xảy ra biến cố gì?

Tằng Tất Phàm thở dài, lắc đầu nói:

- Thật không biết thứ kia rốt cuộc có lai lịch thế nào, không ngờ rằng có lực ảnh hưởng lớn như vậy, đợi ta trở về nhất định phải tra rõ ràng.

Lý Bình Lang và Ô Hoài không biết thân phận của Lục thúc, chỉ cho rằng hắn là một tộc nhân bình thường mà thôi, bị phái tới loại địa phương như Ngũ Phương giới này, ở trong gia tộc nhất định là một người thất chí, bởi vậy cũng không quá coi trọng lời nói của Tằng Tất Phàm.

Thế nhưng Thiền cô nương lại biết, Lục thúc chính là một con cờ ẩn của gia tộc, so với những kẻ “Kiệt xuất” được gia tộc đẩy ra trước mặt mọi người còn hùng mạnh hơn rất nhiều.

Trong nháy mắt cuối cùng vừa rồi tìm kiếm điểm tiếp dẫn hư không, chẳng qua chỉ là dùng dao mổ trâu cắt tiết gà mà thôi.

- Lục thúc, thực sự lợi hại vậy sao?

Tằng Tất Phàm có chút cay đắng:


- Bắc Cương hiện tại chỉ sợ đã loạn thành một đoàn rồi. Lực lượng của thứ kia quá mức hùng mạnh đã ảnh hưởng đến thông đạo không gian, dọc trên đường đi vốn hẳn là có bảy điểm tiếp dẫn hư không, thế nhưng hiện tại đã phong bế toàn bộ...

Lý Bình Lang và Ô Hoài thất kinh:

- Sao lại như vậy?

Thông đạo không gian là một loại tồn tại rất kỳ quái, giống như hiện tại, nếu như Lý Binh Lang và Ô Hoài tùy tiện người nào ra ngoài đánh ra một quyền, không cần lực lượng quá lớn là có thể dẫn tới một trận bão hạt cơ bản, khuấy động khiến cho toàn bộ thông đạo không gian không được yên bình.

Thế nhưng nếu như là ở bên ngoài thông đạo không gian muốn ảnh hưởng đến nó gần như là không có khả năng.

Điều này giống như một đứa trẻ nhỏ yếu lại mặc vào một đệ nhất thần khí khải giáp trên thế gian, bên ngoài không thể phá vỡ, nhưng bên trong lại không chịu nổi một kích.

- Không ngờ có thể từ bên ngoài ảnh hưởng đến bên trong thông đạo không gian, điều này... Điều này làm cho người ta nghe mà kinh sợ...

Ô Hoài líu lưỡi nói.

Lý Bình Lang lại nghi hoặc:

- Theo ta được biết còn không có người nào có thực lực như vậy...

Tằng Tất Phàm hừ một tiếng:

- Đừng nói các ngươi, Lục thúc ngươi tìm hết cũng không nghĩ ra người nào có bản lĩnh bậc này.

Hắn lại nhìn thoáng qua Thiền cô nương:

- Chờ chúng ta đi ra rồi, ta lập tức đưa các ngươi trở về, chỉ sợ trong nhà bên kia có biến cố lớn phát sinh.


Hắn vừa nói như thế, Lý Bình Lang và Ô Hoài đều có chút ngồi không yên. Đáng tiếc tất cả điểm tiếp dẫn hư không đều phong bế, lo lắng suông cũng không có biện pháp.

Lúc này, Ngũ Phương giới mà bọn họ rất có hứng thú lúc trước đã bị bốn người quẳng ra ngoài chín tầng mây.

Băng Hà Khẩu, từ đường của Cừu thị một trong Bát Đại Tính.

Tộc trưởng Cừu Vạn Thắng đột nhiên mở mắt, trong từ đường đã quỳ một người áo trắng lão luyện.

Người kia không nói một lời, hai tay trình lên một phần tình báo, sau đó độn thuật biến mất không thấy.

Cừu Vạn Thắng mờ tình báo ra xem qua, không nhịn được sửng sốt một chút, sau đó quyết định thật nhanh, đứng dậy ra khỏi từ đường:

- Chuẩn bị kiệu, đi gặp Đại Thống Lĩnh.

Khi Cừu Vạn Thắng tìm được Cừu Nhân Hổ, Cừu Nhân Hổ rõ ràng có chút bất ngờ. Hắn và Cừu Vạn Thắng thông thường mấy năm cũng không gặp nhau một lần, tần suất gặp mặt gần đây thực sự có hơi cao.

- Đại bá.

Mặc dù trong lòng có chút sốt ruột, Cừu Nhân Hổ vẫn như trước bảo trì biểu hiện kính cẩn.

Cừu Vạn Thắng đóng cửa lại, hạ giọng nói:

- Bắc Cương đã xảy ra chuyện.

Đương nhiên Cừu Nhân Hổ biết Bắc Cương đã xảy ra chuyện, nửa ngày trước một đạo lam quang kia thông thấu thiên địa, chỉ sợ toàn bộ Trung Châu đều thấy được, huống chi hắn ở Băng Hà Khẩu?


- Đại bá...

Cừu Vạn Thắng cấp thiết nói:

- Đạo lam quang kia không biết có lai lịch gì, hôm nay tất cả hung thú Bắc Cương đều ngủ đông bất động, chính là cơ hội tốt tiến vào Bắc Cương.

Cừu Nhân Hổ nhất thời trở nên khẩn thiết:

- Thực sự?

- Ngàn lần không sai!

Cừu Nhân Hổ biết Bát Đại Tính có rất nhiều bí mật mà mình không biết, mình còn không biết tin tức bên trong Bắc Cương nhưng bọn họ đã biết rồi, thế nhưng hiện tại cũng không phải thời điểm tính toán những điều này.

Gần như mỗi một thành viên cao cấp của Bắc Thú quân đều biết một bí mật: Bắc Cương cất giấu một bảo tàng cực lớn. Chỗ tốt trong bảo tàng chỉ có không nghĩ ra, chứ không có chuyện không tìm được.

Thậm chí có đoạn thời gian lưu truyền cực kỳ thần kỳ, nhận định bí mật của Bắc Cương chính là then chốt thoát ra khỏi thế giới này, bạch nhật phi thăng!

Cừu Nhân Hổ vẫn sử dụng tâm cơ, hỏi một câu không đầu không đuôi:

- Ở nơi nào?

Cừu Vạn Thắng đương nhiên hiểu được hắn hỏi vấn đề gì, nói:

- Ở ngay Thiên Các quần sơn.

Thiên Các quần sơn chính là nơi đặt bảo tàng, con đường dẫn tới Thiên Các quần sơn này khẳng định cũng là khó đi nhất, cho nên Cừu Vạn Thắng căn bản không lo lắng Vũ La sẽ tim được bảo tàng kia, con đường này Vũ La đi không được một nửa khẳng định đã trở thành mồi ngon trong bụng hung thú.

- Đi mau, muộn rồi, chỉ sợ sẽ không tới kịp.


Cừu Nhân Hổ lập tức hạ lệnh:

- Truyền lệnh, phong bế căn cứ Băng Hà Khẩu, bất kể người nào, bất kể phương hướng nào, người dám xuất quan, giết không tha!

Điều này chính là muốn ngăn bảy đại gia tộc khác ở bên ngoài Băng Hà Khẩu.

Cừu Nhân Hổ lúc này dẫn theo mấy tên thân tín của mình hội họp với tinh anh Cừu thị của Cừu Vạn Thắng, đang định đi về phía Bắc Băng Hà Khẩu, trên bầu trời một đạo hỏa vân cuồn cuộn kéo đến, theo đó một tiếng cười dài truyền đến bao trùm toàn bộ Băng Hà Khẩu yếu tắc:

- Ha ha ha, Nhân Hổ huynh, đã lâu không gặp nha.

Cừu Nhân Hổ và Cừu Vạn Thắng sắc mặt cùng biến, tiếc hận vô cùng, nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một tiếng, ám chỉ người của mình tản đi trước, Cừu Vạn Thắng lên kiệu nhỏ của mình, Cừu Nhân Hổ tiến lên đón đám hỏa vân kia.

Hỏa vân cuồn cuộn bay đến, trên đụn mây, sáu con cự thú kim loại khổng lồ cùng rgiận, kéo một chiếc chiến xa này bay nhanh. Nếu như Vũ La ở đây, nhất định nhận ra đây chính là tọa giá của chưởng giáo Thái Âm Sơn, Lục Tướng Hỏa vân Sát Trận Xa.

Đám hỏa vân nọ kéo dài vô hạn, từ trên chín tầng mây kéo dài tới cửa Nam của Băng Hà Khẩu. Lục Tướng Hỏa Vân Sát Trận Xa chậm rãi hạ xuống, một trong những nam nhân có quyền thế nhất Trung Châu, Trịnh Tinh Hồn chưởng giáo Thái Âm Sơn mặt mang vẻ tươi cười đứng ở đầu xe.

- Nhân Hổ huynh!

Hắn gọi rất thân thiết. Cừu Nhân Hổ trong lòng lại nghẹn uất, hận không thể thóa mạ ầm lên, nhưng trên mặt lại vẫn như trước dáng tươi cười giống như gió xuân, người lại càng cười ha hả, nghênh đón Trịnh Tinh Hồn từ trên Lục Tướng Hỏa vân Sát Trận Xa đi xuống bằng một cái ôm:

- Trịnh lão đệ chính là khách hiếm đến đây, mau mau mời vào.

Cửa Nam của Băng Hà Khẩu đã mở rộng, có người nhanh chóng trải một tấm thảm đỏ, tuyết trắng thảm đỏ phụ trợ cho nhau, đặc biệt xinh đẹp.

Trịnh Tinh Hồn lại khoát tay chặn lại:

- Chậm đã.

Hắn xoay người lại, quay về phía Lục Tướng Hỏa Vân Sát Trận Xa cung kính cúi đầu:

- Cung nghênh pháp giá sư tôn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui