Lại một tiếng phượng gáy vang lên, hỏa vân dưới chân Thần Điểu Phượng Hoàng bắt đầu hạ xuống. Vừa tiến vào sơn cốc, nhất thời khí thế biển lửa dâng cao, làm dấy lên từng cơn sóng lửa cao hàng trăm trượng, dễ dàng thiếu cháy đám lông vũ màu đen kia.
Hắc Nha quát lên như sấm, tiếng quát của nó cuốn theo hắc phong đầy trời, yêu khí dày đặc thổi quét về phía Thần Điểu Phượng Hoàng.
Phượng Hoàng há miệng khẽ hút một cái, biển lửa trong sơn cốc nhất thời hóa thành một đường lửa màu vàng sáng ngời chui vào miệng nó, sau đó ngưng tụ trong miệng thành một hỏa cầu to bằng hạt gạo, phun mạnh về phía Hắc Nha.
Ầm!
Ngọn lửa nổ tung, cả bầu trời dường như bùng cháy.
Hắc Nha bị đánh cho một đòn đau, bay ra xa hàng chục dặm, dọc đường rơi vãi vô số lông vũ màu đen cùng một tràng tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Thật hùng mạnh!
Bọn Thương Ngọc Bác thấy vậy máu nóng sôi trào, nếu mình có thể có được lực lượng cỡ này, tung hoành thiên hạ, anh hùng vô địch thủ, thích chí tới mức nào!
Vũ La cũng khẽ cau mày, mà hắn không nhìn thấy Hứa Sơn Dương đứng sau lưng hắn cũng đang nhíu chặt hai hàng lông mày.
Địa Hỏa Kim Kỳ Lân có chút lo lắng nói:
- Con Phượng Hoàng này có chút phiền phức rồi...
Cùng là Thần Thú, tự nhiên Địa Hỏa Kim Kỳ Lân nghiêng về phía Phượng Hoàng.
Nếu dám tới khiêu chiến Thần Thú Phượng Hoàng, không có chút bản lĩnh làm sao dám tới? Nhưng vừa lên đã bị đánh thê thảm như vậy chỉ có một khả năng: Hắc Nha đang giả vờ yếu thế, ru ngủ đối thủ.
Thần Thú vốn là loài thú cao quý, Phượng Hoàng là vua loài cầm điểu, không nghi ngờ gì càng kiêu ngạo hơn.
Hắc Nha thân là thần dân dưới quyền thống trị của Phượng Hoàng nhưng dám cả gan khiêu chiến vương giả, trong lòng Phượng Hoàng vốn đã có chút khinh thường. Hơn nữa vừa lên đã lập tức chiếm thượng phong, tự nhiên là không coi kẻ khiêu chiến kia ra gì.
Mọi người ở đây chỉ thấy được Thần Điểu Phượng Hoàng hùng mạnh, nhưng không chú ý tới chuyện ẩn phía sau, so với Vũ La hiển nhiên là kém hơn một bậc.
Một chiêu đánh trúng Hắc Nha bay ra hàng chục dặm, Phượng Hoàng gáy dài một tiếng to rõ, dẫn động đám cầm điểu trong Ma Sơn cất tiếng hót vang ca tụng.
Trong sơn cốc, ngọn lửa bốc cháy lên một lần nữa, dần dần lan tràn thành một biển lửa.
Thần Điểu Phượng Hoàng cho rằng đối thủ đã bị mình đánh cho sợ hãi, cũng chẳng muốn truy kích, chỉ bay vòng quanh trên sơn cốc phát ra tiếng gáy vương giả, thản nhiên chuẩn bị bãi giá hồi cung.
Một đường màu đen từ xa bắn tới, chính là Hắc Nha kia vẫn chưa từ bỏ ý định, xông tới một lần nữa. Lần này, nó vừa ra tay chính là hắc phong đầy trời, trong hắc phong ẩn chứa nhiều phiến lông vũ màu đen sắc bén. Hắc Nha dẫn theo hắc phong dán sát mặt đất gào thét lướt qua, gây ra một cái rãnh vừa lớn vừa sâu trên mặt đất. Thảm thực vật cùng đá núi đều vỡ nát, lộ ra lớp bùn đất màu đen bên dưới.
Thần Điểu Phượng Hoàng nổi giận, quả thật là không biết tiến thối. Nó vỗ mạnh hai cánh, nhất thời xuất hiện lông chim lửa từ trên trời giáng xuống, hóa thành vô số hỏa tiễn bay vù vù về phía Hắc Nha.
Hắc Nha kêu lên một tiếng quái dị, cạnh thân thể bắt đầu khởi động hắc phong, ngăn cản được lông chim lửa đầy trời. Thần Điểu Phượng Hoàng thấy đối thủ còn dám ngăn cản, nhất thời giận dữ, thổi lực lượng biển lửa mênh mông cuồn cuộn quét về phía Hắc Nha.
Hắc Nha kêu lên một tiếng quái dị, lần nữa bị đánh bay ra ngoài.
Thần Điểu Phượng Hoàng lấy tư thế người thắng, lần nữa đón nhận bách điểu trong sơn cốc chúc mừng, nhưng không ngờ Hắc Nha kia không chết không thôi, xông lên lần thứ ba.
Lần này hắc phong của nó yếu đi không ít. Thần Điểu Phượng Hoàng phun ra một ngụm Thần Hỏa, đốt cho Hắc Nha vỡ đầu sứt trán. Trong khi bọn Thương Ngọc Bác cho rằng trận chiến này không còn thay đổi gì được nữa, Phượng Hoàng sẽ chiến thắng rất nhanh, thình lình trên thân Hắc Nha tuôn ra một mảng hắc khí nồng đậm, giống như một thanh chiến đao đen kịt, một đao vẹt biển lửa sang bên, trong nháy mắt vọt tới trước mặt Thần Điểu Phượng Hoàng.
Hai quái vật khổng lồ chiến đấu, mỗi một lần xuất thủ cũng là đất rung núi chuyển. Biển lửa mênh mông, đạo hắc khí này có thể chém vẹt biển lửa sang bên thẳng cho tới trước mặt Thần Điểu Phượng Hoàng, có thể thấy được uy lực của nó khổng lồ tới mức nào. Bọn Thương Ngọc Bác tự cảm thấy nếu đổi lại là mình chống lại đạo hắc khí kia, cũng chỉ có một kết cục bại vong.
Đôi mắt nhấp nháy kim quang của Phượng Hoàng lộ vẻ trào phúng, hiển nhiên vua bách điểu đã sớm đề phòng chiêu này của đối thủ. Ba chiếc lông đuôi rực rỡ của nó lóe lên, dễ dàng quấn lấy đạo hắc khí kia.
Lông đuôi hóa thành ba sợi dây hào quang, siết lấy hắc khí, lập tức hắc khí tan tác.
Thần thái Thần Điểu Phượng Hoàng vẫn tỏ ra cao ngạo như trước, nhìn Hắc Nha thừa dịp hắc khí kia quấn lấy mình, nhào tới bên cạnh mình, trong mắt ngập tràn vẻ đùa cợt.
Nó gáy lên một tiếng, lại có ba chiếc lông đuôi giống như thác nước màu vàng rũ xuống trong biển lửa.
Biển lửa nổ ầm một tiếng, dấy lên những đợt sóng lửa cao trăm trượng, nhanh chóng bao vây Hắc Nha. Hắc Nha hét thảm một tiếng, ngọn lửa màu vàng bùng cháy lên trên người nó.
NÓ quyết liều mạng lần cuối, mang theo ngọn lửa đầy mình bay lên không, cái miệng to tướng cùng trảo mạnh khỏe màu đen cùng lúc chộp tới Phượng Hoàng.
Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, miệng cùng trảo nó đồng thời hóa thành hai món dị bảo đáng sợ. Bọn Thương Ngọc Bác lập tức biến sắc, không ngờ rằng trận chiến này lại nhiều khúc chiết như vậy.
Miệng và trảo Hắc Nha hóa thành bản mệnh dị bảo hùng mạnh vô cùng. Nếu tính theo tiêu chuẩn của Trung Châu, e rằng đã vượt qua pháp bảo nhất phẩm thượng, có thể xưng là Thần khí.
Hiển nhiên Phượng Hoàng đã sớm đề phòng Hắc Nha còn có hậu thủ, tuyệt không kinh hoảng. Từ bộ lông rực rỡ của nó xuất ra đôi phượng trảo, nhẹ nhàng phất vài cái đã hóa giải thế công hung hãn của Hắc Nha, không còn chút bóng dáng nào.
Hai quái vật khổng lồ chém giết trên không, mỗi lần động cánh là tạo ra một đạo cuồng phong. Một ít ngọn sơn phong xung quanh đã trở thành những đống hỗn độn, đại thụ ngàn năm cũng bị cuồng phong nhổ tận gốc, nham thạch đầy đất, đáng sợ vô cùng.
Cho dù là bọn Thương Ngọc Bác cũng không khỏi thi triển thủ đoạn, chống cự lại những đợt cuồng phong kia.
Phượng Hoàng cử trọng nhược khinh hất một cái, trảo của Hắc Nha trượt mục tiêu, đánh sang bên ầm một tiếng, trúng vào đỉnh một ngọn sơn phong, nhất thời khiến cho đỉnh núi gãy mất một đoạn.
Trên không chém giết kịch liệt, Vũ La bên dưới cau mày thật chặt, trong lòng lo lắng không yên, thậm chí là sợ hãi.
Bởi vì chỉ có hắn chú ý tội, trước khi Hắc Nha bay lên trời, thân bùng cháy ngọn lửa màu vàng xuất ra một đòn sau cuối chém giết với Thần Điểu Phượng Hoàng, nó đã âm thầm lặng lẽ lưu lại mười lăm chiếc lông vũ màu đen không chút nổi bật trong biển lửa.
Biển lửa chính là lực lượng bản nguyên của Thần Điểu Phượng Hoàng, gây ra Thần Hỏa thiêu đốt khắp cả núi rừng, là chỗ dựa lớn nhất của Thần Điểu Phượng Hoàng.
Sở dĩ Vũ La chú ý tới mười lăm chiếc lông vũ màu đen kia, là vì hắn nhìn thấy trên mỗi chiếc lông chim ngưng tụ một đạo linh văn hiếm có.
Mọi người ở đây bao gồm cả Hứa Sơn Dựơng, cho dù nhìn thấy những đạo linh văn này cũng không nhận biết được, nhưng Vũ La biết đạo linh văn này vô cùng lợi hại, bởi vì đó là Phượng Nhãn Thần Văn.
Lúc trước lão ma đầu dưới Nhược Lô Ngục đã nói qua với Vũ La, Phượng Nhãn Thần Văn có mười bốn đạo, chính là lực lượng quỷ dị nhất, tà ác nhất, đáng sợ nhất trên cõi đời này, có thể mở mang linh trí ngu muội. Nhưng đây chỉ là tác dụng phụ mà thôi, tác dụng chân chính của nó chính là, nếu truyền cho bất cứ người nào Phượng Nhãn Thần Văn này, có thể đoạt lấy tu vi mà người đó cực khổ tu luyện thông qua Phượng Nhãn Thần Văn bất cứ lúc nào.
Đây cũng là lực lượng tà ác có thể dẫn những “người ở trên” bên ngoài Thiên Ngoại tới.
Nhưng bộ Phượng Nhãn Thần Văn trong Nhược Lô Ngục chỉ có mười bốn đạo linh văn, là một đạo phù văn Quang Mang Thái Dương phối hợp với mười ba đạo linh văn khác.
Nhưng Hắc Nha thi triển Phượng Nhãn Thần Văn này lại có tới mười lăm đạo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...