Sắc mặt Cốc Thương, Lâm thị đại biến, Thượng Trảm Đạo thình lình nhảy dựng lên giận dữ:
- Làm sao ngươi có thể phát hiện...
Nhưng y vừa dùng sức, tất cả kinh mạch bên trong thân thể chợt đau nhức như dao cắt, lập tức hét thảm một tiếng, ngã lăn ra đất, nhìn Vũ La với vẻ hết sức khó tin:
- Làm sao ngươi phát hiện được... Các ngươi hoàn toàn không hiểu độc công. Ngươi... Ngươi muốn làm gì...
Y còn đang nói, chợt phát giác ra trong cổ họng có mùi vị khó chịu, Vũ La phong bế huyệt đạo của y lại:
- Đừng để máu bẩn của ngươi làm ô uế phòng của Mục Thanh.
Hắn xách Thượng Trảm Đạo lên, sải bước đi ra cửa.
Cốc Thương cùng Lâm thị không kịp lo tới hai người bọn họ, vội vàng tiến lên xem xét nữ nhi.
Nước mắt Lâm thị lã chã tuôn rơi:
- Thanh nhi, con không có chuyện gì nữa rồi, mẹ thật đau lòng quá. Nếu lần này còn có mệnh hệ nào, mẹ cũng sẽ không sống nữa, để cho những kẻ lòng dạ tàn nhẫn sống hưởng phúc trên đời một mình đi...
Cốc Thương đứng bên xấu hổ ngượng ngùng, không biết nên nói gì cho phải.
Vũ La xách Thượng Trảm Đạo ra cửa, bay lên không, một lúc sau đáp xuống ngọn núi gần đó.
Thượng Trảm Đạo nghiến răng một cái:
- Rốt cục là có chuyện gì?
Vũ La khoát tay, Bích Ngọc Đằng nhỏ như sợi tơ thò ra khỏi mi tâm Thượng Trảm Đạo.
Thượng Trảm Đạo sợ hết hồn, dù đây là màu xanh, nhưng y chỉ liếc qua một cái đã nhận ra chính là công pháp Độc Long Mạch.
- Ngươi... Vì sao ngươi cũng biết Độc Long Mạch, chuyện này không thể nào...
Vũ La nói:
- Ta chỉ để phòng ngươi một chút mà thôi, đạo Bích Ngọc Đằng Độc Long Mạch này là ta gieo vào thân thể ngươi hôm qua, trong khi ngươi không chú ý.
Thượng Trảm Đạo vẫn không tin, nhìn quanh bốn phía kêu to:
- Là vị tiền bối Độc môn nào xuất thủ, xin mời ra đây gặp mặt, giải thích cho Thượng mỗ...
Đương nhiên xung quanh không ai đáp lại.
- Cho dù ngươi phá Lão Lang cốc ta, đoạt tâm pháp Độc môn ta, trong vòng mấy ngày có thể tu luyện được mấy tầng, có lẽ ngay cả nhập môn cũng khó khăn. Muốn gieo Độc Long Mạch vào thân thể ta mà không bị ta phát hiện, ít nhất cũng phải tu luyện Độc Long Mạch đến tầng bảy.
Thượng Trảm Đạo cũng đoán ra tám chín phần mười.
Vũ La giơ tay lên, lòng bàn tay hắn mọc ra một đạo Bích Ngọc Đằng. Thượng Trảm Đạo vừa nhìn thấy đường màu lục nhạt thật nhỏ trên thân Bích Ngọc Đằng, giống như vừa bị ai giáng mạnh một quyền vào mặt, không thể nói nên lời.
Một lúc lâu sau, Thượng Trảm Đạo mới đùng đùng nổi giận:
- Ngươi muốn làm gì vậy, rõ ràng ngươi đã có tu vi Độc Long Mạch tầng bảy, cần gì phải tiến vào Nam Hoang diệt Lão Lang cốc ta? Cả nhà Thượng Trảm Đạo ta không thù không oán với ngươi, Cốc Mục Thanh đã giết con ta, vì sao ngươi còn đối xử tàn nhẫn với nhà ta như vậy?
Vũ La thản nhiên nói:
- Chẳng lẽ ta lại mạo hiểm tính mạng ý trung nhân của mình sao? Nếu quả thật ta sớm tu vi Độc Long Mạch tầng bảy, vì sao không cứu Cốc Mục Thanh? Nếu chỉ vì muốn giết các ngươi, đâu cần phải lấy cớ như vậy?
Thượng Trảm Đạo sửng sốt, một lúc lâu mới hỏi với vẻ khó có thể tin:
- Ngươi... Chẳng lẽ ngươi thật sự lấy được tâm pháp Độc Long Mạch trong Lão Lang cốc, chỉ mới tu luyện mấy ngày qua ư?
Vũ La gật đầu, Thượng Trảm Đạo ngửa mặt lên trời thở dài:
- Vì sao ông trời lại bất công như vậy, Thượng mỗ khổ tu ngàn năm, bất quá chỉ đạt được sáu tầng cảnh giới, người ta chỉ tu bảy ngày đã đạt tới tầng bảy...
Nhất thời lòng y nguội lạnh như tro tàn, nhắm mắt lại nói:
- Động thủ đi.
Vũ La khoát tay, người Thượng gia từ trong linh phù không gian rơi ra ngoài, ánh xanh của Bích Ngọc Đằng chợt lóe...
Cốc Thương chắp tay đứng ở của nhà, bởi vì Cốc Mục Thanh khôi phục, tâm trạng của y hiện rất tốt. Đám lão bộc qua lại cũng cười chúc mừng lão gia, Cốc Thương cũng nở một nụ cười hiếm có, gật đầu một cái.
Bất quá những lão bộc này đã sống ở Cốc gia lâu năm, cũng nhìn ra được nét u sầu kín đáo trong mắt Cốc Thương.
Cốc Thương cãi vã với Lâm thị về chuyện của Cốc Mục Thanh và Vũ La không chỉ một hai lần, bọn họ đều nghe thấy. Tuy rằng tất cả bọn họ cũng hy vọng chuyện giữa Vũ La và Cốc Mục Thanh được thành, nhưng bọn họ không dám xen vào.
Thấy Vũ La từ xa đi tới, mấy lão bộc vội vàng thu dọn công việc đang làm dang dở, tránh đi xa.
Vốn Cốc Thương ở đây chờ Vũ La, vừa thấy hắn tới khẽ gật đầu, rốt cục cũng lên tiếng nói:
- Lần này phải tạ ơn ngươi.
Vũ La khoát tay:
- Chuyện này vốn là do ta mà ra.
Cốc Thương nhìn quanh một vòng, thấp giọng khẽ hỏi:
- Chuyện Trịnh Tinh Hồn...
Vũ La đáp như cái máy:
- Là thật.
Vốn Cốc Thương muốn khuyên Vũ La nhẫn nhịn, không ngờ thái độ của Vũ La khiến cho y không thể mở lời. Cốc Thương nhớ lại lúc trước Vũ La từng đánh với Trịnh Tinh Hồn một trận ở Tinh La Hải, không nhịn được nở nụ cười khổ: Khuyên hắn có ích sao?
Y lắc lắc đầu, không nói thêm gì nữa, chắp tay sau lưng bỏ đi.
Ngày hôm sau, Cốc Thương rời nhà trở về Ngự Trảm Đài. Trước khi đi, Cốc Thương để lại trong thư phòng một tấm thiếp, trên có bốn chữ rắn rỏi, không đầu không đuôi: Trừ phi ta chết.
Lâm thị thấy bốn chữ này sững sờ một lúc, sau đó thở ra một hơi thật dài nặng nề, không nói gì, cất bốn chữ này đi, không để cho Cốc Mục Thanh cùng Vũ La nhìn thấy.
Được các loại linh dược của Vũ La tẩm bổ, Cốc Mục Thanh khôi phục nhanh chóng. Ba ngày sau, khí sắc của nàng đã rất tốt, đối mặt với mọi người trong nhà vô cùng lạnh lùng cách tuyệt.
Bất quá ở trước mặt Vũ La, dường như nàng đã tập thành thói quen, hòa tan băng giá của mình, trở nên ôn nhu dịu dàng như một nữ nhân bình thường.
Cốc Mục Thanh cũng chỉ có thể sửa sang cổ áo, trang sức một chút cho Vũ La, nhưng bảo nàng ngày ngày chải đầu, bưng nước cho Vũ La như những nữ nhân khác, nàng lại không làm được.
Nói dịu dàng một chút cũng chỉ là tương đối. Trạng thái hiện tại của nàng, không bằng trạng thái của những thiếu nữ đang trong cơn luyến ái nồng nhiệt. Nhưng đối với Cốc Mục Thanh, như vậy đã là khó được, Vũ La chỉ biết hưởng thụ.
Sau khi từ Đông Thổ trở về, Vũ La đã chuẩn bị sẵn hai phần trọng lễ, một phần đã tặng Chu gia. Ở Cốc gia, Cốc Thương đã ra ngoài, Vũ La chỉ có thể tặng Lâm thị năm quả Chu Nhan có công dụng trụ nhan, khiến cho Lâm thị cười vui không dứt, càng ngày càng thích đứa con rể không biết bao giờ thành thân này.
Ba ngày sau đó, Vũ La lên đường rời đi, mặc dù Cốc Mục Thanh lưu luyến không nỡ, nhưng biết hắn còn có việc, chỉ có thể đưa hắn rời đi.
Vũ La từ Đông Thổ trở về đã một tháng, vẫn chưa trở về Nhược Lô Ngục. Bất kể thế nào hắn cũng là người Nhược Lô Ngục, vội vàng rời Hạc Ẩn sơn chính là muốn trở về Nhược Lô Ngục.
Hướng Cuồng Ngôn còn đang nghiên cứu tám miếng Ngọc ấn Linh Phù, Vũ La lôi lão ra ngoài. Lần này Hướng Cuồng Ngôn không hề tỏ ra khó chịu, vì Vũ La đã hứa sau khi trở về cho lão tiếp tục mượn nghiên cứu.
Không có Ngọc ấn Linh Phù, Vũ La cũng chưa có pháp bảo phi hành khác thay thế, Hướng Cuồng Ngôn mang hắn theo cùng trở lại Yên sơn.
Dọc trên đường đi, Hướng Cuồng Ngôn thảo luận với Vũ La về Ngọc ấn Linh Phù. Vốn Hướng Cuồng Ngôn luôn luôn tự đại, nhưng lão lại tỏ ra đặc biệt tôn sùng vị tiền bối luyện chế ra Ngọc Ẩn Linh Phù này, có chút cảm giác tự thẹn không bằng.
Nếu có thể tích lũy Ngọc Ẩn Linh Phù này tới một số lượng nhất định, e rằng uy lực của nó không kém gì những đạo Thiên Mệnh Thần Phù thiên hạ đệ nhất.
Sau khi trở lại Yên sơn, Hướng Cuồng Ngôn vội vàng tiếp tục nghiên cứu Ngọc Ẩn Linh Phù, bay một vòng trên bầu trời Nhược Lô Ngục. Quy củ trong vòng năm mươi dặm xung quanh Nhược Lô Ngục phải xuống đi bộ hoàn toàn không ước thúc được Hướng Cuồng Ngôn. Lão tung một cước đạp Vũ La rơi xuống đất, sau đó vội vội vàng vàng bay về phía chỗ ở của mình.
Vũ La đáp xuống đất vững vàng, bất quá tạo ra một cái hố to trên mặt đất. Hắn leo ra khỏi hố, phủi bụi đất dính đầy trên y phục, nở một nụ cười khổ tự nhủ:
- Ai mà không có bạn xấu chứ...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...