Tiểu gia hỏa giơ trảo ra chộp lấy thân cự mãng màu xanh, xé mạnh một cái, nhất thời máu tươi văng ra tung tóe, vừa rơi xuống đất đã vang lên những tiếng xèo xèo, đá núi lập tức bị ăn mòn tan biến.
Tiểu gia hỏa ném một phần thân cự mãng cho huynh đệ của mình, còn mình cầm đoạn còn lại cắn một miếng. Có vẻ như mùi vị thịt cự mãng cũng không tệ lắm, nó chỉ ăn vài miếng đã sạch sẽ.
- Có... Độc...
Vũ La vừa kêu lên, hai tiểu gia hỏa đang liếm tay với vẻ chưa đã thèm. Sau đó đôi mắt lúng liếng của chúng quay sang nhìn ba con độc thú còn lại.
Mặc dù hai con rùa này đã to bằng ngọn núi, nhưng Vũ La vẫn không nhịn được phì cười, bởi vì hắn biết rõ, nhìn qua dường như hai tiểu gia hỏa đang nhìn chằm chằm ba con độc thú còn lại, nhưng thật ra chúng không thấy cái rắm gì cả.
Ba con độc thú đã tu luyện mấy ngàn năm, hơn nữa bản thân huyết mạch của chúng không phải tầm thường, cho nên trí khôn không kém. Cự mãng màu xanh kia là con hùng mạnh nhất trong Tứ Đại Độc Thú, nhưng bị giết chết trong nháy mắt mà không thể phản kháng chút nào, trở thành thức ăn trong bụng người ta. Thấy cảnh tượng này, ba độc thú còn lại cảm thấy đáy lòng bốc lên một hơi khí lạnh, vốn chúng đang gào thét chạy như điên, giống như kỵ binh xông trận, lúc này đột ngột dừng lại không tiến nữa.
Cũng giống như hai bên đánh nhau, nhìn thấy đồng bạn của mình xông lên bị đối thủ bắt được xé thành hai nửa, sau đó nuốt chửng, ai mà không sợ?
Ba con độc thú không nói nửa lời, nhẹ nhàng rón rén nhưng mau lẹ vô cùng, vù một tiếng vọt trở về thạch động của mình, nấp trong bóng tối. Sau đó giơ tay ra chuyển nguyên thạch khổng lồ về che cửa động lại.
Trong tay Thượng Trảm Đạo đang nắm một mũi gai nhọn ô quang bắn bốn phía, chính là Độc Long Mạch do y khổ tu ngàn năm. Vốn y chuẩn bị tới lúc Vũ La bị Tứ Đại Độc Thú giày xéo, sẽ dùng nó để ám toán Vũ La. Nhưng hiện tại tay y vẫn nắm cứng mũi gai này, cả người ngây dại: Mình vừa thấy gì vậy, đó là Tứ Đại Độc Thú mà mình cũng không chắc có thể đối phó được, cứ như vậy bị giết chết trong nháy mắt.
Rốt cục hai con rùa này có lai lịch thế nào?
Thượng Trảm Đạo cảm thấy lạnh toát toàn thân.
Không riêng gì Thượng Trảm Đạo u mê, Vũ La cũng ngây dại: Có chuyện gì vậy, không ngờ hai con rùa ngốc trời sinh này lại lợi hại như vậy, ăn một con độc thú lại không có chuyện gì. Chẳng lẽ chúng có thể giải độc được sao... Đúng rồi, chúng đã ăn quả Bích Ngọc Đằng.
Tuy rằng giải đáp được nghi vấn này, nhưng vì sao hai tiểu gia hỏa có thể biến hóa như vậy, Vũ La vẫn không biết.
Hai tiểu gia hỏa vô cùng thất vọng, hiện tại chúng giống như nông phu ôm cây đợi thỏ ôm cả ngày trời chẳng thấy con thỏ nào chạy tới va vào.
Sau khi biến thành khổng lồ, với mai rùa dày nặng, bất cứ hung thú nào húc vào cũng không sợ thương tổn. Sau đó chỉ cần giơ tay ra là có thức ăn ngon, đáng tiếc chuyện tốt như vậy chỉ có một lần.
Bảo hai con rùa có thị lực bằng không như vậy đi săn, thật sự có chút làm khó bọn chúng.
Hai con rùa chờ trong chốc lát, vẫn không thấy món ngon nào có lòng tốt va vào nữa, nhất thời vô cùng thất vọng. Chỉ thấy hào quang chợt lóe, hai con rùa hóa thành nhỏ bằng đồng tiền như trước, tứ chi đạp một cái, đằng không bay lên.
Vũ La trơ mắt nhìn hai tiểu gia hỏa va vào một cây đại thụ bên cạnh, giơ tay che mặt, bắt hai tiểu gia hỏa trở về. Hắn nhìn nhìn hai con rùa to bằng đồng tiền trong tay mình, lên tiếng hỏi:
- Các ngươi ăn một con độc thú lớn như vậy thật sao?
Hai con rùa ngẩng đầu lên, “nhìn” Vũ La với ánh mắt ngây thơ chất phác. Vũ La biết mình đừng mong có đáp án từ chúng, chỉ lắc lắc đầu, cho bọn chúng trở vào Thiên Phủ Chi Quốc.
Hướng Cuồng Ngôn đang đánh vô cùng hứng chí, nhưng hai quái vật khổng lồ này xuất hiện đã làm kinh động lão, Hướng Cuồng Ngôn chỉ hơi phân thần một chút, sau đó lắc lắc đầu lẩm bẩm:
- Trên người tiểu tử này quá nhiều bí mật, có nhiều chuyện e rằng chính hắn cũng không biết. Nếu ta không đi, nói không chừng hắn cũng có thể bắt được Thượng Trảm Đạo mang về...
Tám thanh phi kiếm trên không đánh tới một lần nữa, Hướng Cuồng Ngôn cười lạnh một tiếng:
- Không chơi với các ngươi nữa, kết thúc thôi!
Lão giơ tay điểm vào mi tâm mình, linh nguyên tràn ra như vỡ đê, lực lượng của Cửu Lê Phù Binh Diệt Thần đại trận lại gia tăng lần nữa. Từng vòng sáng bay lên, chín vòng sáng rất lớn từ trên trời giáng xuống, trúng vào người chín Thần Tướng.
Thân thể chín Thần Tướng càng thêm chân thật, giống như được đúc bằng vàng ròng. Chín đạo cự kiếm lăng không bổ xuống, hóa thành chín đạo hào quang rất lớn, đè ép tám thanh phi kiếm.
Mãi tới lúc này, Thượng Trảm Đạo mới khôi phục lại từ trong khiếp sợ, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời nghiến răng một cái:
- Dừng tay!
Tám thanh phi kiếm đang liều mạng đấu với chín Thần Tướng lập tức lui trở về, lơ lửng trên tám miệng giếng.
Hướng Cuồng Ngôn nói:
- Thượng Trảm Đạo, phải chăng ngươi muốn đầu hàng?
Thượng Trăm Đạo hung hăng nhổ một bãi nước bọt:
- Hừ, giết con ta, thù này bất cộng đái thiên!
Chợt y quay ra sau núi gầm lên giận dữ:
- Còn chờ gì nữa, nếu không phát động, Lão Lang cốc nhất mạch ta sẽ phải đoạn tuyệt!
Vũ La cùng Hướng Cuồng Ngôn còn đang sửng sốt, tám thanh phi kiếm lơ lửng trên miệng giếng dường như còn đang do dự, nhưng cuối cùng bay mạnh xuống, mũi kiếm chỉ thẳng mặt đất.
Tám thanh phi kiếm không trở lại giếng sâu, mà rơi xuống khoảng giữa tám cái giếng với giếng lớn nhất ở giữa.
Tám cái giếng nhỏ ở vòng ngoài được nối liền với giếng lớn ở giữa bằng tám sợi xích. Xích này cắm dưới lòng đất, mũi kiếm rơi xuống cắt đứt tám sợi xích.
Sợi xích vừa đứt, đầu tiên là một khoảng yên lặng ngắn ngủi. Ngay sau đó tám sợi xích dường như sống lại, rút vào trong giếng trung tâm giống như rắn.
Trong miệng giếng thình lình bạo phát một luồng ngân quang, hào quang vạn trượng giống như ánh mặt trời. Tất cả hào quang cuối cùng ngưng đọng lại thành một đạo, gào thét một tiếng bay vòng quanh những ngọn núi xung quanh một vòng. Sau đó từ trên trời bay xuống, rót vào sau lưng Thượng Trảm Đạo.
Thượng Trảm Đạo kêu lên một tiếng thê lương, da thịt toàn thân trở nên trong suốt, có thể thấy rõ mạch máu, xương cốt, nội tạng, giống như vừa bị dung hóa.
Sau một lúc, hào quang chói mắt kia mới chui hết vào trong thân thể Thượng Trảm Đạo. Toàn thân Thượng Trảm Đạo mềm nhũn, quỵ xuống đất. Tuy rằng hiện tại nhìn qua thân thể y vô cùng suy yếu, nhưng trên người y phát ra một cỗ khí tức vô cùng nguy hiểm, đáng sợ hơn Thượng Trảm Đạo khi trước gấp mười lần.
Sau khi hào quang kia thu liễm hoàn toàn, Vũ La mới nhìn rõ trên bầu trời nổi lên một thanh cổ kiếm dày nặng đang lơ lửng.
Trên cổ kiếm có tám sợi xích, nhưng lúc này xích đã đứt, thân kiếm nhẹ nhàng run lên, những sợi xích lập tức gãy lìa từng đoạn rơi xuống.
Thượng Trảm Đạo chậm rãi đứng lên, dường như hai vai y đang nâng một ngọn núi lớn. Lúc y ngẩng đầu lên, trong hai mắt đã là một mảng ngân quang sáng chói, đồng tử đã biến mất không thấy nữa.
Y nhìn quanh một vòng, dường như Vũ La và Hướng Cuồng Ngôn không là gì với y. Đôi môi y cũng đã hóa ngân quang khẽ động, giọng y như từ dưới địa ngục Cửu U vọng lại, không mang theo chút tình cảm:
- Các ngươi không xứng làm đối thủ của ta.
Y giơ cao hai tay, thành kính ngửa mặt lên trời. Thanh cổ kiếm toát ra khí tức nguy hiểm hơn cả Thượng Trảm Đạo từ trên giáng xuống, Thượng Trảm Đạo giơ hai tay đón lấy, hai cỗ khí tức hợp lại, dường như có thể quét ngang thiên hạ.
Thượng Trảm Đạo không nhìn thấy, trong khoảnh khắc này, Vũ La chợt nở một nụ cười vui vẻ.
Không gian bị xé, một thanh thần kiếm dường như từ hư không mịt mờ mà đến.
Thần kiếm dựng đứng trước người Vũ La, không thèm để ý tới thanh cổ kiếm đối diện đang không ngừng phóng xuất khí thế ngập trời, dẫn động mây đen kéo tới cuồn cuộn trên bầu trời đêm. Nó lơ lửng bất động ở đó, khí chất thâm trầm sâu như bể cả, khiến cho người ta có cảm giác dù bị một ngọn núi cao ném vào, cũng sừng sững không mảy may kinh động.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...