Tiên Tuyệt

Trong hình ảnh, Vũ La nhìn vào ngọc túy một cái thật sâu, sau đó giơ cao một thanh kiếm sắc. Đường đường Đại Trưởng lão Thái Ẩm sơn quỳ dưới đất chẳng khác nào một tên tù phạm, bị hắn chém đầu.

Đây là một cái chết vô cùng nhục nhã, mà cái nhìn của Vũ La chính là khiêu khích với cả Thái Âm sơn.

Vũ La khống chế ghi hình rất tốt, chỉ tới khoảnh khắc Thương Cửu Phách bị chém bay đầu là chấm dứt, không ghi lại đoạn hắn dùng Phong Thần Bảng thu phục Thái Thượng Kiếm Chú vào đó.

Trịnh Tinh Hồn bóp nát miếng ngọc túy trong tay, gương mặt vốn ngày thường nho nhã hiện tại lộ vẻ dữ tợn, đôi mắt bắn ra ngọn lửa vô cùng đáng sợ:

- Vũ La! Ngươi nhất định phải chết, cho dù là lão quỷ Chu Thanh Giang kia dùng hết mọi thủ đoạn bảo vệ ngươi, ngươi cũng chết chắc! Chưởng môn Thái Ẩm sơn ta thề trước anh linh liệt tổ liệt tông, ngươi nhất định phải chết!

- Người đâu, giải khai phong ấn Trấn Nguyên Cốc Cửu Đế, thỉnh Hỏa Vân Sát Trận Xa, bản tọa muốn đích thân lĩnh giáo thủ đoạn của Đại Trưởng lão Chung Nam sơn!

Trên Tháp Sơn đảo, Vũ La vẫn còn đang hôn mê. Kể từ sau khi hắn hôn mê, Vu lực màu vàng sẫm bắt đầu tự động vận chuyển, tràn ngập toàn thân, từ từ chữa trị thân thể hắn.

Bất quá Vu lực màu vàng sẫm quá mức bá đạo, không thích hợp lắm để khôi phục thân thể, cho nên tốc độ hồi phục của Vũ La cũng không nhanh.

Vũ La nằm trong một gian phòng không có cửa sổ, chỉ có một cửa đá chính. Trong phòng tối om, ngoài cửa có một người đứng gác.

Người này thân mặc sắc phục Ám Vệ, thân phận không cao. Bất quá nét mặt cương nghị, có thể được tuyển vào Ám Vệ cũng không phải là nhân vật đơn giản.

Bỗng nhiên phía trước có hai người đi tới, tên vệ sĩ canh gác lập tức ôm quyền hành lễ:


- Lưu đại nhân!

Ám Vệ Bách Hộ Lưu Thiên Uy khẽ gật đầu, chỉ vào cánh cửa đá sau lưng vệ sĩ ra lệnh:

- Mở ra.

Vệ sĩ giơ hai tay ôm lấy cửa đá nhấc lên, của đá nặng nề lặng lẽ không tiếng động bị dời sang một bên.

Lưu Thiên Uy nói với tên Ám Vệ đi theo mình:

- Tôn Thất, ngươi vào xem một chút, xem thử người nọ có phải là Vũ La cô gia không.

Tôn Thất gật đầu tiến vào, đứng bên giường nhìn một lúc lâu cũng không thấy trở qua. Lưu Thiên Uy sốt ruột không nhịn được, lên tiếng hỏi:

- Rốt cục thế nào?

Tôn Thất bất đắc dĩ nói:

- Đại nhân, ngày đó tiểu nhân cũng chỉ nhìn thấy cô gia từ xa, thật sự không nhớ rõ...

Lưu Thiên Uy căm tức, xua tay liên tục:


- Ra, ra ngoài..

Tôn Thất ủ rũ đi ra, cẩn thận theo sau Lưu Thiên Uy. Lưu Thiên Uy chắp tay sau lưng cúi đầu, tâm tình phiền muộn. Chuyện này đối với y quả thật không có gì là hay ho, rốt cục trên Tháp Sơn đảo này có thứ gì, y cũng không biết, bất quá trước đây Thống Lĩnh Chu Nghiên bất ngờ xuất hiện trong một thạch thất dưới Tháp Sơn đảo, mà trước đó Lưu Thiên Uy cũng không biết tới sự tồn tại của thạch thất này.

Gần đây cũng không biết tại sao, những kẻ rảnh rỗi xung quanh cũng càng ngày càng nhiều. Lúc trước thân phận Ám Vệ của Lưu Thiên Uy vô cùng chói sáng, chỉ cần nói một tiếng, những người này lập tức kêu cha gọi mẹ bỏ chạy. Nhưng lần này rõ ràng bọn chúng có chỗ dựa sau lưng, chỉ là một số môn phái hạ lưu cũng dám nhảy ra nói chuyện này nọ với Ám Vệ. Hai ngày nay lại càng quá đáng, lại có ý đồ xông vào Tháp Sơn đảo.

Ngày hôm qua đám người kia tranh cãi ầm ĩ với đám Ám Vệ dưới tay y, suýt chút nữa xảy ra động thủ. Đúng vào lúc này, ngoài xa có người kêu lớn một tiếng:

- Ám Vệ nghe lệnh, Vũ La ở đây!

Đương nhiên Lưu Thiên Uy biết Vũ La là ai, vốn y không biết Vũ La mất tích trong thông đạo không gian, cảm thấy buồn bực không hiểu vì sao Vũ La cô gia lại xuất hiện ở nơi này. Không cần biết thật giả, mang về rồi hãy tính.

Nhưng mang Vũ La về rồi, chuyện thật hay giả trở thành phiền phức. Lưu Thiên Uy không biết phải chăng có người giả mạo Vũ La, trà trộn vào Tháp Sơn đảo hay không.

Vì vậy y chỉ có thể phái người trông chừng trước đã. Vốn tưởng rằng thủ hạ y là Tôn Thất, lúc trước từng theo Chu Hoành tham gia hành động tiêu diệt Hoang Hải Dạ Ma ở Tinh La Hải đã nhìn thấy Vũ La, hẳn có thể nhận ra, nhưng Tôn Thất cung không nhớ rõ.

Hy vọng tràn trề biến thành thất vọng, dĩ nhiên Lưu Thiên Uy không vui vẻ gì.

Hai người đang đi ra, thình lình phía trước xuất hiện một đạo độn quang từ trên trời đáp xuống trước mặt hai người. Người vừa đáp xuống quỳ sụp kêu lên:


- Lưu đại nhân, đám người kia lại tới nữa, lần này xem ra không ổn, có vẻ sắp sửa đánh nhau...

Sắc mặt Lưu Thiên Uy lập tức đại biến, nếu như đánh nhau thật, Ám Vệ của y hẳn chịu thiệt thòi, tính luôn cả y, Ám Vệ trên Tháp Sơn đảo chỉ có hai mươi mốt người.

- Đi, mau đi xem một chút.

Thật ra có trấn thủ Tháp Sơn đảo hay không, đối với Chu Thanh Giang không sao cả. Thạch thất kia vốn vô cùng bí ẩn, mà dù nó bị phát hiện, không có chiếc nhẫn trong Vũ La, cũng không ai biết được thạch thất này dẫn tới Đông Thổ. Cho nên sau khi Chu Nghiên trở về khuyên Chu Thanh Giang tăng cường canh phòng Tháp Sơn đảo, vốn Chu Thanh Giang đang đau đầu nhức óc cũng gác qua một bên.

Nhưng đối với Lưu Thiên Uy lại khác, cấp trên đã dặn dò xuống, bảo y thủ Tháp Sơn đảo, cho dù hôm nay hai mươi mốt người của y tử trận hết không còn, y cũng phải thủ vững nơi này.

Lưu Thiên Uy dẫn theo hai tên thủ hạ chạy thật nhanh tới địa điểm xảy ra xung đột. Quả nhiên vẫn là bọn người hôm qua, cầm đầu chính là một cao thủ cảnh giới Đạo Cảnh Đan Thai, gương mặt đầy râu quai nón rậm rạp lởm chởm như cương châm.

Đạo Cảnh chia làm bốn cấp bậc: Dưỡng Nguyên, Đan Thai, Đan Thành, Đan Đằng

Lưu Thiên Uy cũng chỉ mới vừa tiến vào cảnh giới Dưỡng Nguyên, nếu so với đại hán râu quai nón kia, chênh lệch quả thật không nhỏ. Đã tiếp xúc vài lần, Lưu Thiên Uy cũng biết qua lai lịch bọn người này.

Đại hán râu quai nón tên là Bạch Côn Sơn, là chưởng môn một môn phái tam lưu, Thanh Nhai phái. Với thực lực của Bạch Côn Sơn, làm một vị chưởng môn của một môn phái nhỏ không có danh tiếng gì như vậy quả thật là khuất tất nhân tài. Bất quá Lưu Thiên Uy hiểu được chỗ ngoắt ngoéo bên trong, hiển nhiên tên Bạch Côn Sơn này là hảo thủ của một đại phái nào đó, tới Thanh Nhai phái bất quá chỉ là nằm vùng.

Có những chuyện không tiện ra mặt trực tiếp, cũng giống như hiện tại, cho nên mới phái những người này ra tay. Bạch Côn Sơn đại biểu cho Thanh Nhai phái, nếu có chuyện gì xảy ra, thế lực sau lưng y hoàn toàn có thể phủi tay làm như không hay không biết.

Bạch Côn Sơn bề ngoài hung ác, trời sinh to giọng, lúc này y đang lớn tiếng kêu lên ầm ĩ:

- Mau mau tránh ra, bằng không Bạch lão gia sẽ phải động thủ. Người khác cho rằng các ngươi là Ám Vệ, không dám đánh các ngươi, Thanh Nhai phái chúng ta lại không sợ.

Bảy tám mươi người đang đứng sau Bạch Côn Sơn là một ít môn phái nhỏ, nhưng thực lực không yếu. Nếu so về thực lực bình quân, tự nhiên là Ám Vệ chiếm ưu thế. Nhưng xét về thực lực chung tổng thể, đương nhiên là bọn Bạch Côn Sơn mạnh hơn.


Lưu Thiên Uy vô cùng tức tối, xông lên phía trước tức giận nói:

- Bạch Côn Sơn, ngươi còn muốn gây chuyện gì nữa đây? Hôm qua ta đã nói rõ ràng với ngươi, Ám Vệ phá án ở nơi này, nếu còn dám làm loạn, ắt sơn môn Thanh Nhai phái các ngươi khó mà giữ được.

Vũ La chậm rãi mở mắt ra, hít sâu một hơi, cảm thấy thân thể vẫn còn hơi suy yếu. Hắn bèn lấy linh đan ra uống vào, vận khí đủ chín chu thiên, trên người dần dần có chút ít sức lực.

Trong phòng tối om, Vũ La giỏng tai lắng nghe, tên vê sĩ canh cửa đang đi tới đi lui bên ngoài, tiếng bước chân có vẻ nôn nóng không yên.

Vũ La cất cao giọng hỏi:

- Ngoài cửa là vị huynh đệ nào vậy?

Tên Ám Vệ kia nghe vậy lập tức không tiếc sức lực, mở ra cánh cửa đá khổng lồ:

- Ngươi đã tỉnh ư?

Vũ La ngồi dậy gật đầu:

- Nơi này là Tháp Sơn đảo ư?

Hắn đứng dậy định đi ra ngoài, tên vệ sĩ kia nào dám để cho hắn đi ra ngoài, vội vàng ngăn ở cửa, cười khan một tiếng với vẻ khó khăn:

- Chuyện này... Chúng ta chưa từng gặp qua Vũ La cô gia...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui