Cũng may Địa Hỏa Kim Kỳ Lân lên tiếng khuyên giải:
- Ngươi cũng không cần nổi giận, ta thấy đây không phải là chuyện xấu gì, Linh Long không có chút chống cự, hết sức mừng rỡ chui vào, tưởng chuyện này sẽ có lợi cho Linh Long.
Huyết sắc cự tháp căn bản không để ý tới Vũ La, chậm rãi hạ xuống. Trong quá trình hạ xuống dần dần hóa lớn, cuối cùng trở thành khổng lồ tới mức khó mà tin được, bao phủ cả băng sơn cùng dòng sông băng màu vàng nhạt vào trong. Sông băng màu vàng nhạt chảy ra ngoài qua một cánh cửa ở tầng dưới cùng của huyết sắc cự tháp.
Vũ La á khẩu không trả lời được, bắt đầu hắn còn tưởng rằng huyết sắc cự tháp muốn đập nát Long Cung, không ngờ rằng người ta tỏ ra khí phách như vậy, nuốt chửng một hơi.
Vũ La lắc đầu, cảm thấy đã cùi không sợ lở, không muốn xen vào nữa.
Ý thức hắn từ trong Minh Đường Cung lui ra ngoài, có hơi ngơ ngác đứng giữa phong động. Bụi Úy Phong Thiết trên đầu đã chìm xuống, vô số đạo cương phong thật nhỏ đang gào thét bay tới bay lui.
Hắn thở dài một tiếng, thu các đạo Thiên Mệnh Thần Phù cùng hư ảnh cự hùng lại, nhìn bột Úy Phong Thiết trân quý dưới đất cùng một ít hài cốt Thần Long, nhưng không cảm thấy muốn thu thập chút nào.
Dù mình thu chúng thì có ích gì, dù sao mình cũng không về được... Ở thế giới này mình đã là vô địch, còn cần những vật ngoại thân này làm gì?
Lúc này cho dù cho Vũ La một con Thần Long sống, hắn cũng tình nguyện mang đổi lấy cơ hội về nhà.
Giọng Địa Hỏa Kim Kỳ Lân lại vang lên:
- Cứ việc thu đi, nơi này không có đường ra, không có nghĩa là thật sự tuyệt vọng. Ngươi ngẫm lại mà xem, thế giới này đã có phong động, có Ưng Giác sơn, chắc chắn sẽ còn địa phương kỳ lạ tương tự như vậy, chúng ta tìm từng nơi một, ta không tin không có cơ hội trở về.
Vũ La suy nghĩ một chút, không nói gì, nhưng cũng bắt đầu động thủ thu thập tài liệu trên mặt đất. Chẳng qua hắn muốn làm như vậy để biểu lộ rằng mình còn tin tưởng có hy vọng. Trên thực tế từ đáy lòng hắn cũng phân vân, không biết chắc còn có hy vọng hay không.
Sau khi Vũ La thu xong biển bột Úy Phong Thiết và hài cốt Thần Long vào Thiên Phủ Chi Quốc, đã nửa canh giờ trôi qua. Tính nhẩm thời gian, phong triều cũng đã sắp sửa tới, cương phong đáng sợ sắp sửa hoành hành.
Địa Hỏa Kim Kỳ Lân ảo não nói:
- Trở về thôi...
Vũ La ngẩng đầu lên, cửa phong động khổng lồ từ dưới này nhìn lên chỉ to bằng trứng gà.
Vu lực màu vàng sẫm nháy mắt tràn ngập hai chân của hắn, đầu gối khẽ rùn xuống, sau đó búng mạnh lên.
Vu lực màu vàng sẫm bạo phát thành một luồng ô quang có đường kính ba mươi trượng. Trên mặt đất để lại hai dấu chân rõ ràng sâu chừng nửa tấc, Vũ La phóng vút lên cao như đạn, hồn nhiên không để ý tới cương phong, bên tai là tiếng gió rào rào, còn có cảm giác đau đớn như dao cắt, nhưng Vũ La lại cảm thấy sảng khoái.
Địa Hỏa Kim Kỳ Lân thở dài một tiếng, không nói nửa lời.
Vũ La nhảy một hơi ra khỏi phong động, quả nhiên cương phong đã hội tụ trên mặt đất, sau đó tụ tập trên bầu trời phong động, chuẩn bị lui trở về. Vũ La không dừng lại, vẫn bay tiếp tục, va thẳng vào cương phong mạnh mẽ. Từ xa nhìn lại, trong cương phong đen kịt giống như bị một mũi dao sắc bén đâm vào, nhanh chóng xuyên thấu cương phong, xông tới phía trước.
Lúc Vũ La ra khỏi cương phong, da thịt trên mặt, trên đầu hắn đã nứt nẻ. Trong quá trình phi hành, những vết thương này khôi phục nhanh chóng.
Mãi cho đến mấy vạn trượng trời cao, giơ tay lên là có thể sờ tới tầng mây xám kia, Vũ La mới thình lình hét lớn một tiếng, linh nguyên, thần lực, Vu lực hoàn toàn bạo phát, dùng hết sức ực toàn thân, tất cả lực lượng bạo phát ra trong một quyền này.
Cánh tay Vũ La khó lòng thừa nhận lực lượng khổng lồ như vậy, bốp một tiếng nổ tung, máu thịt lẫn lộn.
Hắn đấm một quyền vào tầng mây xám, nhưng tầng mây xám vẫn bất động. Vũ La thoát lực toàn thân, cả người thả lỏng như một chiếc lông ngỗng từ trên trời cao vạn trượng rơi xuống.
- Tên tiểu tử ngu ngốc này...
Địa Hỏa Kim Kỳ Lân bất đắc dĩ, một cỗ Kỳ Lân Thần Hỏa xuất hiện bên dưới thân thể hắn, nâng hắn chậm rãi hạ xuống.
Tiếng sấm nổi lên, mặt đất run rẩy, cương phong đang hoành hành trên thế giới này chậm rãi thu trở vào phong động, hầu như cùng lúc đó, Vũ La cũng đáp xuống mặt đất.
Hắn không động, cũng lười vận công khôi phục lực lượng. Địa Hỏa Kim Kỳ Lân muốn lên tiếng an ủi, nhưng lại không biết nên nói từ nơi nào. Lão nhân gia cả đời lẻ loi hiu quạnh, quả thật không giỏi về nghệ thuật an ủi người khác.
Nó dùng Thần Hỏa biến ảo ra hình dạng của mình, theo bên cạnh Vũ La, mấy lần định lên tiếng nói, rốt cục im bặt. Cuối cùng chỉ đành cất tiếng thở dài, chui trở vào Kỳ Lân Tý.
Vũ La cũng lười vận công chữa thương, với tâm trạng hiện tại của hắn, năng lực tự động khôi phục của thân thể cũng bị giảm đi rất nhiều, cánh tay hắn máu thịt bầy nhầy cũng không có dấu hiệu gì là khôi phục.
Thình lình từ trong đường hầm gần đó vang lên một tràng tiếng ầm ầm. Ngay sau đó, một con quái thú bề ngoài như heo rừng nhưng có trảo như sư tử nhảy từ trong cửa ra lên mặt đất.
Quái thú này thân khoác áo giáp kim loại đơn sơ, trên lưng nó là một tên kỵ sĩ ngang tàng, tay cầm đại đao một trượng hai, nhảy một cái đã tới trước mặt Vũ La.
Kỵ sĩ ngạo nghễ, ánh mắt lạnh như băng, quét mắt nhìn Vũ La đang nằm dưới đất.
Ngay sau đó lại có mấy tên kỵ sĩ từ trong đường hầm nhảy ra, tổng cộng năm người, bao vây xung quanh Vũ La. Sau nữa từ cửa ra tràn ra mấy trăm chiến sĩ, những chiến sĩ này thân thể cường tráng, trang bị hoàn mỹ, trên người lấp lóe ô quang, toàn là chiến sĩ có thể sử dụng Vu lực.
Những người này cho dù là đối mặt Vũ La cũng tỏ vẻ xấc láo, tựa hồ đang nhìn một người chết.
Trên thực tế hiện tại Đại nhân trời giáng uy chấn thế giới dưới lòng đất cũng không khác một người chết mấy.
Tên kỵ sĩ cầm đầu thúc chân vào bụng quái thú, bước vòng quanh Vũ La mấy bước, hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi là tên khốn từ trên trời rơi xuống của Giản Thị bộ lạc ư?
Mắt Vũ La khẽ chớp, nhìn y một cái, nhưng không thèm để ý tới.
Hắn chuẩn bị hai tháng, nhưng cuối cùng thất vọng. Quan trọng nhất là lần này thất vọng, cơ hồ cũng đã tuyên bố hắn cũng không thể trở về được nữa. Lúc nãy hắn làm càn một phen,
Giết chết Long Hồn, công kích tầng mây xám, cũng đã phát tiết đủ rồi, lúc này nằm ở chỗ này, trong lòng vô cùng mỏi mệt.
Trước khi bọn người này hùng hổ tới, Vũ La đang nhớ lại khoảng thời gian tươi đẹp của mình ở thế giới trước kia, gương mặt rạng ngời của ý trung nhân, tình nghĩa của huynh đệ... Lại bị bọn người kia cắt đứt.
Thanh đại đao trong tay kỵ sĩ kia nện mạnh xuống đất, quái thú theo đó cũng động, tiếng đao va chạm với mặt đất cứng rắn phát ra thanh âm chói tai:
- Người của Giản Thị bộ lạc đâu?
Bên cạnh có người xen lời:
- Đại nhân cần gì lo tới đám tiện dân kia, chỉ cần giết tiểu tử này là được rồi.
Bên cạnh lập tức có người phụ họa:
- Nói rất đúng, tiểu tử này mới là mấu chốt.
- Mọi người ùa lên một lượt, loạn đao phân thây hắn!
Tên kỵ sĩ cầm đầu bỗng nhiên khoát tay, những thanh âm kia lập tức biến mất.
Kỵ sĩ lạnh lùng hỏi:
- Mấy ngày nay các ngươi khai thác không ít Úy Phong Thiết, đâu rồi?
Đồng tử Vũ La khẽ chuyển, ánh mắt hắn rơi vào thanh đại đao dài trượng hai. Lưỡi đao sắc bén, hàn quang lóe lên, trên thân đao hiện đầy vết cắt, ắt là thân trải trăm trận, đã uống máu của không biết bao nhiêu địch nhân.
Rốt cục Vũ La cũng lên tiếng nói:
- Ngươi từng giết rất nhiều người rồi sao?
Kỵ sĩ cầm đầu tỏ ra kiêu ngạo:
- Không dưới số ngàn, nếu ngươi không đáp, oan hồn dưới đao ta sẽ có thêm một tên nữa. Dường như Vũ La không hề nghe thấy, đưa mắt nhìn hết thảy, lên tiếng hỏi:
- Các ngươi là bộ lạc ở tầng cao nhất, vì sao muốn giết ta?
Thế giới dưới lòng đất tài nguyên thiếu thốn, mà trong đường hầm, kỵ binh thật sự không có tác dụng gì. Có thể mở rộng, cung cấp nuôi dưỡng kỵ sĩ, chỉ có những bộ lạc giàu có và đông đúc ở tầng cao nhất mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...