Vừa rồi Vũ La đắm chìm trong vui mừng điên dại, không kịp quan sát kỹ, lúc này chỉ dùng thần thức đảo qua lập tức biết được, đẳng cấp và thuộc tính của cỗ lực lượng này không kém gì năng lượng không gian bên ngoài.
Tuy rằng thuộc tính cấp bậc rất cao, nhưng không có thuộc tính gì cố định, nói cách khác chỉ là năng lượng thuần túy, Linh Long có thể nuốt lấy.
Vũ La điểm ra một chỉ, tia năng lượng kia từ đầu ngón tay bay ra, bên trong Minh Đường Cung lập tức linh quang tràn ngập, sáng chói xinh đẹp, giống như công trống xòe đuôi, bảy màu rực rỡ.
Linh Long ngâm nga một tiếng vui mừng, từ Long Cung trên Băng Sơn bay xuống, nuốt chửng tia năng lượng kia vào trong bụng. Sau đó lại bay một vòng quanh Vũ La vô cùng thân thiết, mới quay lại Long Cung khoanh tròn một vòng, nằm nhắm mắt tiêu hóa.
Dù rằng tia năng lượng kia đi vào trong bụng Linh Long, nhưng hào quang vẫn còn bắn ra bốn phía, chiếu thân thể Linh Long thành trạng thái nửa trong suốt. Có thể mơ hồ thấy được, năng lượng kia đang chậm rãi thăng hoa trong bụng, chuyển hóa thành lực lượng của bản thân Linh Long.
Vũ La lẳng lặng chờ, nếu hắn còn có quyền khống chế thân thể, vậy còn có thể vận chuyển Cửu Long Thôn Nhật giúp đỡ Linh Long, hiện tại chỉ có nước ngồi chờ.
Cỗ năng lượng kia hết sức tinh thuần, tuy rằng thuộc tính cấp bậc rất cao, nhưng cũng không có tiêu phí quá nhiều thời gian của Linh Long. Mắt thấy cỗ năng lượng kia hóa thành từng tia sáng rất nhỏ nhưng có thể thấy được bằng mắt thường, dung nhập vào thân thể Linh Long, Vũ La hết sức hân hoan, nhưng không ngờ lại xảy ra biến cố.
Một cỗ sương mù dày đặc từ dưới chân băng sơn dâng lên, mặc cho Vũ La ngăn cản thế nào cũng không hiệu quả. Rất nhanh sương mù dày đặc đã tràn ngập toàn bộ băng sơn, bao trùm cả Long Cung trên băng sơn.
Vũ La vỗ đầu, bật cười khanh khách:
- Quả nhiên quá quan tâm sẽ bị loạn, đây là chuyện tốt...
Trong Minh Đường Cung vang lên một tràng tiếng ầm ầm nặng nề như tiếng sấm, mây trên không quay cuồng, như cơn hồng thủy che kín bầu trời.
Từng cụm quang vân tụ tập trên băng sơn, điện quang không ngừng chớp động bên trong tầng mây màu xanh nhạt.
Những tia điện nhỏ hội tụ dày đặc, dường như đang cố gắng tích tụ từng chút lực lượng.
Rốt cục tầng mây đã dày tới cực điểm, bụng nó gần như tiếp xúc với sương mù trên băng sơn. Thình lình một tia chớp màu lam rất to đánh xuống ầm một tiếng, xuyên qua sương mù dày đặc, đánh trúng băng sơn.
Một tiếng long ngâm rất to vang lên, âm ba nháy mắt dọn sạch sương mù dày đặc cùng quang vân, một lần nữa một cung điện vô cùng rộng lớn hiện ra trên đỉnh băng sơn.
Trước kia Long Cung này chỉ là làm đẹp cho băng sơn, mà hiện tại băng sơn bất quá chỉ là phụ trợ cho Long Cung.
Tia năng lượng quý giá kia đã giúp cho Linh Long tăng lên một bậc, Cửu Long Thôn Nhật từ Long Cung trung cấp tiến vào cảnh giới Long Cung cao cấp.
Cảnh giới Cửu Long Thôn Nhật đã dừng lại ở Long Cung trung cấp rất lâu. Lúc Vũ La ở Tịch Diệt đảo, nhờ có linh lực hệ Thủy sung túc ở đó, đã mơ hồ có dấu hiệu đột phá. Hiện tại nhờ tia năng lượng này có cấp bậc thuộc tính cao, rốt cục đã phá quan.
Linh Long thăng cấp hết sức vui mừng, bay xung quanh băng sơn vài vòng, dường như rất hài lòng với nhà mới của mình. Sau đó không cần Vũ La dặn dò, bay ra khỏi Minh Đường Cung.
Miệng rồng há to, nhắm vào năng lượng không gian đang phong tỏa Minh Đường Cung hút mạnh một cái.
Không gian hình thành một cơn trốt xoáy kỳ diệu, bên trong cơn trốt xoáy này là từng tia ngân quang nhỏ như tơ tạo thành đường thẳng, sau đó xoay cùng cơn trốt xoáy trở thành uốn khúc, chậm rãi rót vào miệng Linh Long.
Phong tỏa Minh Đường Cung đã bị phá giải hoàn toàn, Linh Long vẫn không bỏ qua, đang hoành hành phá phách năng lượng không gian. Tất cả đều bị lực hút hùng mạnh của nó hút dần vào miệng.
Diệt hết năng lượng không gian, Vũ La cảm thấy nguyên hồn thả lỏng, thần thức hoàn toàn trở về thân thể.
- Tiểu tử này đã chết, đem chôn cũng là lãng phí, thôi thì chúng ta ăn hắn đi!
Vũ La sợ tới mức toàn thân lông tóc dựng ngược, đây là tình huống gì vậy, muốn ăn thịt mình sao? Bất kể ai vừa tỉnh lại đã nghe được những lời này, ắt cũng khiếp sợ kinh hoàng.
Tình trạng thân thể hắn hiện tại không tốt, năng lượng không gian cuồng bạo quả thật không khách sáo cùng thân thể hắn, tàn phá thân thể hắn tan hoang. Kinh mạch đứt đoạn, huyệt đạo trên người không cái nào còn nguyên vẹn, nội tạng trọng thương, huyết quản, cơ bắp đầy vết thương, xương gãy mấy nơi, hầu như những gì có thể bị thương đều bị thương.
Hắn khó nhọc mở mắt ra, cũng may ánh sáng nơi này không quá mạnh mẽ, rất dễ dàng thích ứng. Đây là một sơn động rất lớn, nhìn từ chỗ hắn nằm lên tới nóc động, chiều cao có chừng mười trượng, có một cây cột đá thiên nhiên rất lớn, hai đầu lớn ở giữa nhỏ, chống đỡ cả sơn động.
Bên cạnh có ánh lửa lóe ra, vách động có màu nâu đỏ. Có một ít tinh thể không biết tên khảm trên đó, thỉnh thoảng lóe sáng lên trong ánh lửa bập bùng.
Bên cạnh dường như có không ít người đang tranh cãi, đề tài tranh cãi của bọn họ là nên xử lý mình thế nào. Đề nghị muốn ăn mình lúc nãy hiển nhiên là đặc sắc nhất, nhưng người ủng hộ cũng không nhiều.
Bất quá Vũ La nghe xong lập tức vui không nổi, bởi vì tuy rằng ý kiến ấy không được
Hoan nghênh, nhưng hiện tại bọn họ lại hoan nghênh một biện pháp chiết trung khác: Dù sao cũng là chúng ta cứu về, nếu mình ăn thịt cũng hơi khó coi một chút, chôn đi thì thật sự lãng phí, không bằng trao đổi với bộ lạc khác lấy một ít thức ăn.
Ý kiến này đã trở thành chủ yếu. Tuy rằng là một xác người, tốt xấu cũng là thịt để ăn, cho nên được hoan nghênh nhiệt liệt.
Vũ La chuyển động đầu mình hết sức gian nan. Bên trái hắn, trên một bãi loạn thạch có mười mấy người đang ngồi. Giữa những người này có vài khối tinh thạch đang cháy bừng bừng.
Bọn họ đều mặc y phục may bằng da lông nhìn qua quả thật không giàu có, khó trách ngay cả một xác người cũng muốn tận dụng.
- Không được!
Một người trong đó đột nhiên đứng dậy:
- Là chúng ta cứu về, hơn nữa hắn vẫn còn thở, không thể tàn nhẫn như vậy!
Nếu như lời nói có khí phách chém đinh chặt sắt, đương nhiên sẽ khiến cho không ít người hưởng ứng và tôn trọng. Nhưng nếu nói tiếp sẽ trở thành dài dòng lải nhải...
-... Các ngươi ai nấy tầm nhìn hạn hẹp, một khi bắt đầu chuyện này, tất cả mọi người bắt đầu ăn thịt người, những bộ lạc khác nhất định sẽ tới bắt người của chúng ta, lúc chúng ta đói, cũng sẽ đi đánh lén bộ lạc khác. Biện pháp này tuyệt đối không được, ngay cả nghĩ cũng không được, chỉ cần A Kiệt ta còn sống, chắc chắn ta sẽ không đồng ý. Ta cũng không cần biết các ngươi có coi trọng ý kiến của ta không, ai muốn thật sự mang hắn đi trao đổi thức ăn, phải bước qua cửa của ta trước. Ta cảnh cáo các ngươi, các ngươi đã biết rõ ràng A Kiệt là nhân vật thế nào, nghĩ cho kỹ hãy động thủ, ta cũng không phải là dễ chọc...
- Ta đã nói hết đạo lý với các ngươi, phải chăng ngươi còn chưa từ bỏ ý định? Được, lên đi, trước khi lên phải suy nghĩ cho thật kỹ...
Vũ La không nói gì, những gì tiểu tử này nói thật ra rất có đạo lý, đáng tiếc một khi dài dòng khiến cho người ta không chịu nổi. Chẳng trách nói dài dòng lâu như vậy, nhưng cũng không đạt được hiệu quả gì.
Một người đối diện cao hơn A Kiệt một cái đầu chợt đứng dậy:
- Ngươi nói rất đúng, nhưng đó là chuyện về sau. Nếu hiện tại không ăn, chúng ta sẽ đói chết, tới đâu hay tới đó vậy.
- Các ngươi...
A Kiệt còn muốn nói nữa, người đối diện đã khoát tay:
- Lên!
Một đám người xông lên, A Kiệt cùng hai tên đồng bạn của y ngã xuống. A Kiệt hét lớn một tiếng, trên người bắn ra một cỗ ô quang, lập tức đánh văng ra bốn, năm người đang vật y xuống đất. Y nhảy bật lên, chỉ vào thanh niên cường tráng kia giận dữ thét lên:
- Ngươi điên thật rồi!
Vũ La thầm kinh hãi trong lòng. Tuy rằng trạng thái thân thể hắn hiện tại không tốt, nhưng nguyên hồn vẫn còn hùng mạnh như trước. Vừa rồi đạo ô quang chợt lóe trên người A Kiệt, Vũ La cảm nhận rất rõ ràng. Đó là một cỗ lực lượng hoàn toàn khác với linh nguyên hay thần lực, hắn chưa từng thấy qua trước đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...