Nham thạch trên một ngọn núi không chịu nổi cương phong mạnh mẽ như vậy, dần dần lộ ra một cái khe. Cương phong kinh khủng lập tức theo khe nứt mà vào, cương phong bên ngoài càng thêm cuồng bạo. Chỉ sau một lúc, khe nứt kia càng ngày càng lớn, rốt cục chỉ nghe bốp một tiếng, khối nham thạch hoàn toàn rời khỏi ngọn núi rơi xuống dưới. Khối đá này to bằng căn phòng, giữa cương phong bị thối phất phơ như lông gà, chưa rơi xuống tới mặt đất đã bay lên trở lại.
Tảng đá nọ bị cương phong thổi phất phơ, va chạm vào các vách núi không ngớt, phát ra liên tiếp những thanh âm chấn động lòng người. Tảng đá khổng lồ bị va chạm tan vỡ, theo cương phong bay đi không biết tới nơi nào.
Cương phong kinh khủng hoành hành như vậy nửa canh giờ, rốt cục dần dần suy yếu. Chúng thu lại thành những cơn trốt xoáy nhỏ màu đen, chậm rãi chìm vào những phong động khổng lồ bên trong sơn cốc.
Cả thế giới này dần dần bình tĩnh lại, nhưng mây xám nặng như chì vẫn bao phủ như trước, không thấy ánh mặt trời.
Dưới chân một ngọn sơn phong rất lớn có một sơn động nho nhỏ. Cửa động chợt nhoáng lên, có sinh vật chui ra, một thân da lông màu xám, sau khi đứng ở cửa động quan sát vài lần bèn chui hẳn ra ngoài.
Lớp da lông được vén lên, lộ ra một gương mặt người.
- Được rồi, trận phong triều này đã qua, ra đi thôi.
Y quay về phía sau vẫy vẫy tay, trong sơn động lập tức chui ra hai người cũng mặc áo da.
- Động tác nhanh lên một chút, chúng ta chỉ có thời gian nửa canh giờ, nếu được ông trời phù hộ, chúng ta có thể tìm được một khối Úy Phong Thiết. Nếu lần này không có thu hoạch, tất cả mọi người trong bộ lạc sẽ phải chịu đói. Thời gian cấp bách, hai người các ngươi cũng hưng phấn tinh thần một chút cho ta, nửa canh giờ, nhớ kỹ chúng ta chỉ có nửa canh giờ, chạy tới khu vực khai thác mỏ, còn phải chạy trở về. Trừ thời gian chạy đi chạy về, thời gian còn lại để chúng ta tìm Úy Phong Thiết là không nhiều lắm...
Y nó một hơi không ngừng, nhưng hai người phía sau giật mình kinh hãi nhìn ra sau lưng y, khiến cho y nổi giận:
- Các ngươi nhìn cái gì, còn không nhanh lên đường...
Theo bản năng quay người lại, chợt thấy một bóng đen từ trên trời giáng xuống, rơi ầm trên mặt đất sau lưng.
Người nọ sợ hết hồn, nhảy vọt về phía sau nhanh như điện chớp, thân thể quả thật rất cao nhưng giật mình chẳng khác nào con thỏ.
- Thứ gì vậy?
Phản ứng đầu tiên của ba người không phải là nhìn xem thứ gì, mà là ngẩng đầu nhìn trời: Làm sao có thứ gì đó từ trên trời rơi xuống được?
Bởi vì phong triều hoành hành, bên dưới gầm trời này không có sinh vật nào có thể sinh tồn, đừng nói là trên trời. Trong ký ức của ba người, từ trên trời rơi xuống chỉ có nham thạch bị cương phong phá hủy.
Một khối nham thạch rơi xuống, thường thường sẽ có tiếp theo ngay một mảng lớn đá vụn, rất dễ dàng tạo thành thương tổn cực lớn.
Nhưng ba người nhìn một lúc, trên đầu vẫn trống không, không có vật gì khác rơi xuống theo. Lúc này ba người mới thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu quan sát xem thứ gì vừa rơi xuống.
- Đây là... Một người!
Một người từ trên trời rơi xuống, đây quả là một kỳ tích, cho tới bây giờ cũng không có ai có thể bay lên trời, rốt cục người này có lai lịch thế nào...
Người cầm đầu kia tựa hồ một khi mở miệng sẽ không dừng được, hai người phía sau đưa mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời tiến tới, lật người vừa rớt trên trời xuống xem xét. Lúc này người cầm đầu vẫn còn đang nói tiếp:
- Theo các ngươi, người này có lai lịch thế nào, chẳng lẽ là lão Thiên phái hắn tới cứu vớt chúng ta? Bộ lạc chúng ta đã chịu khổ bao nhiêu năm qua, ông trời ơi, rốt cục trong khi bận rộn sự vụ nhàm chán, ngài cũng nghe được lời cầu nguyện của chúng ta, phái cứu tinh tới...
- Câm miệng A Kiệt, nhanh tới giúp chúng ta khiêng hắn trở vào trong, ngươi còn nói thêm nữa, có thể hắn sẽ chết thật!
A Kiệt lập tức co cổ lại:
- Nhưng chuyện Úy Phong Thiết phải làm sao, đợi đến khi đợt phong triều tiếp theo dừng lại, sẽ còn mất nhiều thời gian hơn nữa...
Dù nói như vậy nhưng y vẫn tiến lên, ba người cùng nhau khiêng người nọ trở về sơn động.
- Ủa, trên người hắn mặc thứ gì vậy? Mềm mại quá, bất quá quá mỏng, căn bản khó giữ được ấm áp, ta dám cam đoan, đến nửa đêm tiểu tử này nhất định sẽ bị đông cứng mà chết...
- Chờ hắn có thể sống đến sau nửa đêm rồi hãy nói.
Trong cơ thể Vũ La hiện tại vô cùng hỗn loạn.
Đợt chấn động cuối cùng trong thông đạo không gian, đối với thông đạo không gian quả thật chẳng đáng là gì, thậm chí cũng không làm cho nó trở nên bất ổn. Nhưng đối với Vũ La chính là một đòn chí mạng.
Một cỗ năng lượng không gian cuồng bạo xông ào vào thân thể của hắn, tàn phá khắp nơi, Vũ La cơ hồ không thể chống cự, lập tức hôn mê. Đến khi thần thức của hắn dần dần tỉnh lại từ trong hôn mê, mới phát hiện toàn thân không thể động đậy.
Thậm chí ngay cả mở mắt cũng không được.
Hắn vô cùng đau xót phát hiện, cỗ năng lượng không gian vô cùng bá đạo kia đã cướp đoạt quyền khống chế thân thể hắn, ngay cả ý thức và nguyên hồn hắn cũng bị bức phải rút lui vào sâu trong Minh Đường Cung.
Vũ La tuyệt không biết tình huống thân thể hiện tại của mình thế nào. Có lẽ cỗ năng lượng không gian kia đang điên cuồng phá hủy kinh mạch của mình, phá hoại nội tạng của mình, nói không chừng máu cũng đã bị bốc hơi.
Hết thảy trong Minh Đường Cung vẫn như cũ, băng sơn, Long Cung, Linh Long, nhưng hắn không ra được. Ý thức định ra khỏi Minh Đường Cung, nhưng Vũ La buồn bã phát hiện, “không gian” nơi này cũng đã bị phong tỏa. Năng lượng không gian kia đang chiếm cứ thân thể bên ngoài của hắn, có kết quả như vậy cũng là bình thường.
Sau ba lần công kích thất bại, Vũ La biết mình không thể làm càn, nếu chỉ lấy lực lượng tinh thần đơn thuần công kích năng lượng không gian kia, mình sẽ rơi vào thế kém.
Hắn bèn điều động Linh Long, vận chuyển Cửu Long Thôn Nhật, lệnh cho Linh Long xông ra ngoài cắn nuốt năng lượng không gian kia. Tuy rằng nhìn qua chiêu này có hiệu quả, đáng tiếc giấc mơ đẹp của Vũ La bị thực tế phá tan tành. Linh Long cũng bó tay hết cách, nó há to miệng của mình, nhưng cũng giống như một con hổ muốn ăn cả bầu trời, không biết phải cắn vào chỗ nào.
Đẳng cấp thuộc tính của năng lượng không gian này rõ ràng cao hơn linh nguyên của thế giới này.
Vũ La thử vài biện pháp liên tục, nhưng cũng thất bại. Hiệu quả “ngăn cách” của năng lượng không gian thần bí này thật sự quá mức hùng mạnh, thuộc tính năng lượng này cao hơn tất cả lực lượng mà Vũ La có thể vận dụng hiện tại.
Bất kể là ai cũng sẽ tỏ ra nôn nóng trong tình cảnh như vậy, Vũ La cũng không ngoại lệ. Tâm trạng nôn nóng này càng ngày càng mạnh mẽ, Vũ La không tin tà, thúc giục tất cả lực lượng của mình hung hăng công kích không gian bên ngoài.
Công kích liên tiếp mấy chục lần như vậy, Linh Long mỏi mệt không chịu nổi, nguyên hồn của hắn cũng bị chấn động mãnh liệt, bị thương không nhẹ.
Mỏi mệt và đau đớn khiến cho hắn dần dần bình tĩnh lại. Hắn ngửa đầu nhìn lên cao, Phong Thần Bảng vẫn đang lơ lửng trên cao giống như một mặt trời trong Minh Đường Cung. Vũ La thoáng động trong lòng, đúng vậy, vì sao mình quên bẵng Phù Cổ?
Ý niệm vừa động, một luồng hào quang màu xanh ngọc xuất hiện, Phù Cổ bồng bềnh từ Phong Thần Bảng hạ xuống. Vũ La điểm ra một chỉ, Phù Cổ lập tức xông ra ngoài.
Vũ La chưa từng thất bại trong chuyện sử dụng Phù Cổ theo dõi địch tình, cho nên lần này hắn vô cùng tin tưởng.
Luồng hào quang màu xanh ngọc vừa xông ra ngoài Minh Đường Cung, quả nhiên gần nửa thân thể của nó biến mất. Vũ La vừa muốn cất tiếng hoan hô, chợt thấy một luồng lực lượng mềm mại đẩy Phù Cổ trở về.
Vũ La chưa từ bỏ ý định, thúc giục Phù Cổ thử thêm vài lần nữa. Tiểu gia hỏa cũng biết tình trạng của chủ nhân hiện tại cho nên không có nửa câu oán hận, ra sức công kích ra phía ngoài.
Nhưng bất kể nó cố gắng thế nào, thủy chung vẫn bị một luồng lực lượng mềm mại nhưng không thể nào kháng cự đẩy lùi trở lại. Sau chín lần, Phù Cổ đã không còn chút sức lực nào.
Lúc này tim Vũ La đã hoàn toàn chìm xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...